You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

H@RµÑA
H@RµÑA

Member Level 1

H@RµÑA

Member Level 1
Ở dưới đất, mọi người nhìn thấy vụ nổ thứ hai thì vô cùng ngạc nhiên, dán mắt lên bầu trời. Đốm sáng tắt đi, đồng thời những đám lửa cũng tắt theo, chỉ còn lại một màn khói đen khổng lồ giữa trời. Từ đám khói một vật thể văng ra và rơi ầm xuống một cái hồ ở rất xa chỗ mọi người đang đứng. Một vật thể nữa cũng văng khỏi đám khói nhưng về hướng ngược lại. Nó sắp sửa chạm đất thì bỗng lửa phụt ra và nó lượn lên trên một cách nhanh chóng. Làn ám khói trôi đi để lộ rõ vật thể đó, chính là chiếc Speed!



Mọi người nhìn thấy chiếc Speed thì không hẹn mà cùng reo hò mừng rỡ. Chiếc Speed vòng lại rồi chầm chậm đáp xuống trước mặt họ. Cửa phi cơ bật mở và Rod chui ra. Anh lúc lắc đầu:



-Điếc tai quá.

-Kính thưa toàn thể khán giả – Baz nhảy tới nắm cổ tay Rod giơ lên cao – Sau đây tôi xin công bố người thắng cuộc: ĐỘI TRƯỞNG ROD!!!



Mọi người cùng xúm lại chỗ Rod trừ nhóm Vicel, Misa và Reever.



-Chiến hay lắm sếp! – Sean vỗ vai Rod – Là tớ thì chắc cắm đầu với nó rồi.

-Tuyệt vời lắm, anh Rod! – Kristie cũng reo lên.

-Hì hì… Gặp may thôi – Rod cười.

-Vậy sếp làm thế nào mà thoát được vụ nổ vậy? – Lance đứng ngoài hỏi.

-Cũng may là vừa lúc đó tôi kịp dùng Reverse Boosters, không thì chả biết được đâu – Rod nhún vai.

-Còn Blitzer đâu? – Baz chợt hỏi.

-Vẫn hoạt động tốt trong đó – Rod chỉ về chiếc Speed.

-Blitz cũng đã chiến đấu cùng sếp đúng không? Cũng nên cho cậu ta vài lời khen chứ!



Baz chạy tới chỗ chiếc Speed, Kristie và Sean đi theo. Lance gật đầu cười khà khà rồi cũng ra đó. Còn Vicel và Misa bây giờ mới lại gần Rod, Reever cũng dìu Shalin tới rồi lay:



-Ê, tỉnh lại! Tỉnh lại coi sếp!

-Ừm… - Shalin khẽ rên.

-Dậy mà xem ai nè.



Shalin từ từ mở mắt ra. Người đầu tiên cô nhìn thấy là Rod đang đứng mỉm cười với cô. Cô tròn mắt nhìn Rod, thốt lên một tiếng kinh hãi rồi lại ngất xỉu. Mọi người thấy thế cuống quýt:



-Sếp! Sếp làm sao thế!? – Reever lay Shalin.

-Sao lại…? – Misa và Rod lo lắng.

-Không sao đâu – Vicel ngó Shalin rồi quay sang Rod - Chắc cô ấy tưởng anh bạn là ma hiện hồn đó mà.

-Ừ ừ… chắc thế - Rod như hiểu ra – Vậy thì tốt nhất nên để cô ấy nằm nghỉ ở đâu đó đi.



Reever và Misa nghe theo, đưa Shalin đến một chỗ bằng phẳng rồi đặt cô nằm xuống tạm. Trong khi đó thì Vicel khoanh tay mỉm cười:



-Tôi đã chắc là anh sẽ chiến thắng.

-Tôi cũng gặp may là nhiều – Rod ngẩng lên nhìn bầu trời xanh – Hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất của tôi.

-Chiếc CPU đó thế nào rồi?

-Blitzer 1.0 ấy à? Ổn cả – Rod nhìn tới chiếc Speed - Cậu ta bảo chỉ cần ngừng hoạt động một lúc là mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi.

-Quả là một chiếc CPU có một không hai đấy – Vicel khen ngợi.

-Không ai phủ nhận điều đó được.

-Còn chiếc Gear bị văng xuống hồ đó thì sao? – Vicel chợt hỏi – Anh có nghĩ nó còn bay được không?

-Nó không bị nổ. Nếu có thể vớt lên và xem có sửa chữa được không thì… - Rod đăm chiêu.



Lúc đó Shalin tỉnh dậy. Reever và Misa thấy vậy thì mừng rỡ:



-May quá, cậu tỉnh lại rồi.

-Sao tớ lại… nằm đây…? – Shaln bỗng bật dậy – Rod! Rod đâu rồi!?



Misa đứng dịch sang một bên cho Shalin thấy Rod và Vicel đang đứng nói chuyện với nhau. Rod và Vicel thấy Shalin đã tỉnh dậy thì đến chỗ cô. Rod quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt cô cười:



-Cô tỉnh rồi à?

-À… ừm… - Mặt Shalin nóng ran lên – Còn anh… không sao chứ?

-Không, không sao.



Lúc đó nhóm của Baz cũng quay lại chỗ Rod. Thấy cảnh đó họ bèn nhẹ nhàng bước sang đứng cùng với Reever và Misa, người nháy mắt kẻ bụm miệng. Vicel cũng bước sang một bên. Khuôn mặt Shalin đỏ bừng lên thấy rõ, còn Rod thì ném những cái nhìn khó chịu ra xung quanh. Cuối cùng Shalin mới rụt rè:



-Ừm… tôi rất mừng khi thấy anh… vẫn còn sống… và đã chiến thắng…

-Có gì đâu – Rod đáp - Chẳng qua tôi gặp may thôi.

-Ôi trời ơi! – Baz bỗng la lên ngao ngán – Hai người làm cái gì thế hả?

-Baz, cậu nói gì vậy? – Rod ngạc nhiên.

-Sếp kém quá đấy! Mọi người đang trông chờ một cái khác kìa!

-Hả? – Rod nhíu mày – Trông chờ cái gì mới được chứ?

-Đừng bảo em sếp không biết phải làm thế nào nhé! Thôi được, để em làm mẫu cho!



Baz nắm lấy cổ tay Kristie rồi bất ngờ xoay cô ngửa ra, vòng tay ôm lấy người cô như một tư thế khiêu vũ. Kristie còn đang tròn mắt kinh ngạc thì Baz đã nhắm mắt đưa mặt lại gần, đồng thời mồm cậu phát ra những tiếng “chút chít” làm cô sởn cả gai ốc. Bốp bốp hai tiếng, trên mặt Baz đã hằn 2 vết bàn tay, một là của Kristie và một là của Misa lúc đó đang đứng bên cạnh. Hai cô gái bực tức phủi tay trong khi Baz lảo đảo giơ hai ngón tay lên thành chữ V: “Như thế đó sếp…!” rồi lăn đùng ra. Rod và Shalin nhìn Baz đổ mồ hôi hột mà không nói nên lời. Lance bỗng hỏi:



-Thế cái Gear đó ra sao rồi?



Lance vừa dứt câu thì từ cái hồ ở xa nhất một vật bỗng bắn vọt lên nhanh như một viên đạn, chính là chiếc Gear vô địch! Có điều màu đỏ trên mình nó đã hết và trở lại là màu trắng xanh như lúc đầu. Mọi người cùng giật mình quay lại. Chiếc Gear đã trở lại và đang bay nhanh tới chỗ họ.



-Ngài vô địch lại đến kìa! – Reever la lớn.

-Khỉ thật! – Rod cũng rối trí - Giờ thì làm sao chiến đấu được đây!



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi chiếc Gear đã đến ngay trên đầu mọi người. Nhưng không như họ tưởng, nó không tấn công mà chỉ nhẹ nhàng đáp xuống. Cửa chiếc Gear mở ra, và nó nằm im như chờ đợi.



-Hình như… nó muốn anh vào trong đó – Kristie vỗ nhẹ vai Rod.



Rod từ từ bước lại gần chiếc Gear. Anh nhìn lại nó từ đuôi lên đầu rồi nhẹ nhàng chui vào trong buồng lái. Bên trong chiếc Gear này có nhiều thiết bị rất lạ mà Rod chưa thấy bao giờ. Từ màn hình chính đang bật trên chiếc Gear bỗng hiện lên dòng chữ:



“Anh chính là người đã đánh bại tôi?”

-Hả!? – Rod giật mình.

-Sao thế sếp? – Sean hỏi.

-Không có gì, chỉ là… - Rod nhìn lại màn hình - Chiếc Gear này biết nói chuyện thì phải.

-Nói chuyện? – Baz ngạc nhiên ngồi dậy.



Rod không trả lời Baz mà quay vào bàn phím gõ dòng chữ: “Chính là tôi” rồi enter. Bởi anh đã gặp trường hợp của Blitzer 1.0 nên cũng không ngạc nhiên lắm về chiếc Gear biết nói chuyện này. Trên màn hình liền hiện ra mấy dòng chữ khác:



“Hừm, tôi phải công nhận anh tuổi trẻ mà tài cao đó.”

“Quá khen. Nhưng tôi có một câu hỏi” – Rod gõ bàn phím – “Sao anh bị tôi bắn hạ rồi mà vẫn không sao?”

“Cái mà anh bắn hạ thực chất là Auto-Defend, chính là lớp màu đỏ trên mình tôi lúc nãy. Nó vừa làm chức năng bảo vệ, vừa điều khiển tôi chiến đấu trong màn thử thách cuối cùng. Và anh đã vượt qua nó.”

“Tức là tôi đã…?”

“Đúng, anh đã chiến thắng. Từ bây giờ anh là ông chủ của tôi rồi đấy.”

“Hay quá nhỉ.”

“Có điều mặc dù tôi có chức năng Auto-Pilot nhưng tôi vẫn chỉ là một chiếc phi cơ mà thôi. So sánh một phi công với một phi cơ thì quả là khập khiễng. Cho nên tôi vẫn là Gear vô địch, hahaha.”

“Anh có cái tôi thật lớn. Đến tôi còn chưa dám nhận mình là phi công giỏi” – Rod phá lên cười, mọi người ở ngoài nhìn vào không hiểu vì sao.

“Tên của anh là gì?”

“Rod Walkerspace.”

“Không ai xứng đáng hơn anh nhận được danh hiệu phi công vô địch đâu, Rod Walkerspace.”

“Quá khen rồi.”

“Thôi, làm quen nhau thế là đủ. Giờ ông chủ có muốn bay thử không?”

“Tất nhiên rồi.”



Rod ngồi xuống ghế phi công. Cửa chiếc Gear đóng lại, và nó bắt đầu cất cánh. Chiếc Gear vừa đạt độ cao thích hợp là lập tức xả lửa hết cỡ ra 4 động cơ lớn của nó và lao vút đi như một mũi tên, chỉ thoáng chốc đã bay xa tít mù. Nó quay ngoắt lại và trong phút chốc lại vọt sang bên kia ngôi đền, cứ như thế để lại hàng loạt dải trắng trên nền trời xanh. Mọi người ở dưới nhìn lên chỉ thấy ánh lửa chứ chiếc Gear vì phóng quá nhanh nên đã không còn trông rõ. Thiết bị liên lạc của mọi người bỗng hoạt động trở lại, chắc là do đã phục hồi từ EMP Shockwave. Từ những chiếc máy liên lạc đó phát ra rõ ràng tiếng hét dài sảng khoái của Rod: “YAHOO-HOO-HOO-HOO-HOOOOOO!!!”



-Nghe sếp kêu như trẻ con được đồ chơi mới kìa – Lance cười.

-Khó hiểu gì đâu – Sean cũng phì cười – Là em chắc cũng để cho mình hóa điên một tí. Trông chiếc Gear bay thế kia cơ mà.

-Gear vô địch và phi công vô địch – Vicel vuốt cằm - Một sự kết hợp hoàn hảo.

-Đúng, một sự kết hợp thật đẹp – Shalin gật đầu. Bỗng nhiên cô thấy hai má nóng bừng lên, phải vội cúi đầu xuống, cũng may mọi người đang mải nhìn chiếc Gear nên không để ý.



Rod lái chiếc Gear bay được cỡ vài chục vòng rồi mới dừng lại đáp xuống. Mọi người cùng lại chỗ anh:



-Bay đẹp lắm sếp – Sean giơ ngón cái.

-Mà Gear này có tên gọi không sếp? – Baz hỏi.

-Nó không có tên – Rod đáp.

-Vậy sếp đã nghĩ nên gọi chiếc Gear này thế nào chưa? – Baz hỏi.

-Rồi – Rod gật đầu rồi nhảy ra khỏi phi cơ – Tôi sẽ đặt tên cho chiếc Gear này là… Azure Lightning!

-Tia chớp xanh? – Baz nói.

-Azure Lightning cũng đã đồng ý rồi - Rod gật gù.



Reever rỉ tai Sean:



-Sếp các bạn có vẻ thích màu xanh nhỉ.

-Đúng rồi đấy – Sean thì thầm đáp lại – Giá mà được thì chắc hắn còn muốn da hắn màu xanh nữa cơ.



Reever ngẩn người trước câu nói đùa của Sean.



-Ok, vậy ta sẽ gọi nó là Azure Lightning – Lance chỉ vào chiếc Gear – Hay… L-Gear cũng được nhỉ.

-L-Gear nghe xuôi tai hơn nhiều – Reever lại ghé tai Sean.

-Thôi thế là mọi chuyện kết thúc tốt đẹp – Lance vỗ tay – Giờ thì tìm cách ra khỏi đây chứ nhỉ.

-Chuyện đó không lo. Azure Lightning có thiết bị mở cửa ra vào chỗ này.

-Như thế liệu có nghĩa là giả sử ta không thắng thì mắc kẹt ở đây không nhỉ? – Baz buột mồm.



Rod chui vào chiếc Azure Lightning (L-Gear) rồi khởi động bộ phận nào đó. Tức thì từ đỉnh ngôi đền một cột sáng chiếu lên trời, và sau đó một vòng xoáy ánh sáng xuất hiện. Mọi người lập tức lên phi cơ của mình, trong khi Blitzer 1.0 lái chiếc Speed. Tất cả cất cánh rồi bay về phía vòng xoáy.





Lúc này ở khu Di tích Herremeze, hoạt động của quân Shrine đã trở lại bình thường sau vụ đột kích của phi đội phi cơ Phillon, mặc dù không ai lý giải được sự biến mất của 9 chiếc phi cơ đó. Căn cứ Shrine trên Eopi đã gửi tiếp viện xuống Herremeze sau khi một số lượng không nhỏ phi cơ Shrine bị Shalin dùng mưu biến thành bom để mở đường vào không gian bí mật, và giờ thì quân Shrine đã lại bay rợp trời.



Bỗng nhiên từ trên đỉnh khu công trình ở chính giữa bản đồ xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng. Các phi cơ Shrine thấy lạ bèn bay tới xung quanh vòng xoáy đó. Từ tâm vòng xoáy một phi cơ bỗng vọt ra, một phi cơ mà quân Shrine chưa từng thấy bao giờ. Chiếc phi cơ nhanh chóng bay vút lên độ cao max, phát sáng rồi chúc xuống bắn ra một cơn mưa tên lửa ánh sáng khiến cho bầu trời lúc đó đang nắng đẹp mà còn phải rực sáng lên. Phi cơ Shrine trúng tên lửa, chiếc giáp yếu thì đã phát nổ, giáp mạnh thì cũng bốc khói.



Đám phi cơ Shrine còn lại thấy một cảnh tượng kinh hoàng đến vậy thì nhất thời đờ ra đó không hành động gì. Còn chiếc phi cơ lạ thì lại tiếp tục phát sáng. Lần này ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ bao trùm lấy nó và nó phóng thẳng vào đội hình phi cơ Shrine, lượn ngang lượn dọc phá nổ tung tất cả những phi cơ nó đâm vào. Đương nhiên không cần phải nói nó chính là chiếc L-Gear vô địch. Trong khi đó từ trong vòng xoáy lại có 9 chiếc phi cơ nữa xuất hiện, là 2 phi đội của Rod và Shalin.



Chiếc L-Gear do Rod điều khiển chỉ mới thi triển 2 skill mà đã làm quân Shrine kinh hồn bạt vía, tạo điều kiện cho những người còn lại tham gia tiêu diệt quân địch. Rồi kế tiếp lại là Riple Shot, Brawl Shot,… những skill vừa rồi làm Rod vất vả bao nhiêu thì bây giờ làm quân địch kinh hoàng bấy nhiêu. Chỉ trong vòng chưa đầy 1 phút, phi đội 10 chiếc phi cơ đã làm chủ hoàn toàn khu Di tích, quân Shrine phải rút chạy.



-CHIẾN THẮNG!!! Khu di tích lại là của ta rồi! – Baz hét lớn.

-Xem bọn Shrine chạy như vịt kìa – Lance phá lên cười – Giá mà có máy ảnh nhỉ.

-Không hổ danh Gear vô địch – Shalin, Misa, Vicel và Reever tán thưởng.

-L-Gear nói thế này vẫn chưa là gì – Rod đáp – Tôi đã liên lạc được với bộ chỉ huy ANI rồi. Sẽ có quân ta đến trấn giữ vị trí này ngay.

-Vậy thì tốt – Vicel nói - Giờ quay về thôi, tất cả đều mệt rồi.

-Phi đội của anh thế là sắp có người mới hả? – Shalin chợt hỏi Rod.

-Không đâu. L-Gear bảo mặc dù nó có khả năng tự vận hành, nhưng sẽ không là gì cả nếu không có một phi công.

-Nói đơn giản nó vẫn chỉ là một phi cơ? – Sean hỏi.

-Đại loại như thế.

-Sao cũng được. Giờ mau về thôi, em đói lắm rồi đây – Baz vỗ bụng.

-Hôm nay mọi người phải để bụng nếm thử tay nghề của em đấy nhé – Kristie khúc khích.

-Lần này thì cậu tự đi mà dập lửa nha – Baz làu bàu.

-Vụ đó là nửa tháng trước đây rồi – Lance xua tay – Bây giờ phải khác chứ, Kris nhỉ.

-Anh Lance à – Kris nở một nụ cười rất lạ - em nhớ anh đã từng nhắc đến món gì đó gọi là “gỏi Baz” có phải không? Hôm nay em cho anh thưởng thức món đó nha.

-Trời! Nhớ dai hơn cả mình – Baz giật thót.





Mọi người vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ. Độ 15 phút sau, khi họ về đến thành phố Arlington thì có cuộc gọi của Tổng tư lệnh muốn gặp Rod và phi đội Blue Sky. Trong Phòng chỉ dẫn:



-Các anh vừa đi đâu vậy?

-Khai quật một ngôi đền cổ - Rod đáp – Chúng tôi cũng kiếm được vài thứ.

-Ngài phải biết chúng là BÁU VẬT đó – Baz thêm vào.

-Bớt nói một chút đi – Kristie móc vào gáy Baz một cú.

-Được rồi. Giờ tôi có 1 tin tốt và 1 tin xấu cho anh đây. Anh muốn nghe tin nào trước?

-Ừm… tin tốt?

-Tin tốt là 1 tổ chức đã mở 1 cuộc thi có giải thưởng lớn cho bất cứ phi đội tự do nào không quá 10 người có thể giải phóng được khu Di tích Herremeze, nơi mà tôi vừa mới nhận được tin đã giải phóng.

-Đúng đúng! – Baz lại nhảy vào – Chính bọn tôi đã giải phóng Herremeze đấy!

-Còn tin xấu… - Tổng tư lệnh mỉm cười – Vì các anh chưa đăng kí, nên sẽ không được nhận giải thưởng, dù các anh đạt đủ điều kiện.



Khuôn mặt Baz lập tức dài ra còn hơn một cái bơm, rồi anh chàng ngã ngửa tại chỗ. Trong khi đó Tổng tư lệnh hỏi Rod:



-Thật sự chính các anh đã giải phóng Herremeze à? Quả là kỳ tích. Có thể cho tôi biết anh làm thế nào mà được như thế không?

-Nhờ một bảo vật vô giá từ một ngôi đền cổ.

-Thật sao? Có thể cho tôi xem bảo vật đó được không?

-Tất nhiên. Xin mời ngài.



Rồi Rod dẫn Tổng tư lệnh đi xem chiếc L-Gear, mọi người đi theo sau.



11 giờ đêm hôm đó…

Lúc này gần như cả thành phố Arlington đã chìm vào giấc ngủ. Cả khu dân cư lẫn căn cứ quân đội đều đã trở nên im ắng và bình yên. Sân bay tối om, chỉ nhìn thấy được nhờ ánh trăng chiếu qua các khung cửa sổ, và vắng ngắt không một bóng người. Tuy nhiên ở khu vực lau rửa thì vẫn có ánh đèn. Bên trong có một người là Rod. Anh đang lau chùi một chiếc phi cơ, nhưng đó không phải chiếc L-Gear mà là chiếc I-Gear Speed. Rod đang mải mê lau dòng chữ “Speed” trên thân chiếc phi cơ thì chợt một giọng nói vang lên:



-Anh chăm sóc phi cơ của mình kỹ thật đấy.



Rod quay ra. Người vừa nói là Shalin đang đứng dựa vào tường. Đầu gối cô bị tia laser làm bỏng phải băng lại, rất khó đứng vững nên chỉ có thể đi men theo tường, nhưng xem ra cô chẳng coi vết thương đó vào đâu. Cô lại gần Rod và chiếc Speed. Rod nói:



-Cô bị thương ở chân, đừng đi lại nhiều như thế.

-Xin lỗi, tôi tưởng có kẻ đột nhập sân bay. Không ngờ lại gặp anh chàng Rod đang thể hiện tình thương mến với chiếc Gear của mình.

-Tôi chỉ không muốn bị mang tiếng là có mới nới cũ thôi. Đương nhiên từ bây giờ tôi không dùng đến nó nữa, nhưng trước đây nó đã cùng tôi trải qua bao trận chiến, cho nên tôi cũng không nỡ bỏ rơi nó.

-Vật vô tri vô giác mà anh còn đối xử tốt như vậy - Shalin mỉm cười lắc đầu.

-Không hẳn là vô tri vô giác đâu. Cái gì cũng có một tâm hồn của nó, và Speed cũng vậy – Rod khẽ vuốt lên mình chiếc Speed – Nó đang nói với tôi rằng nó vẫn còn muốn được cất cánh.

-Tiếc là anh không thể thỏa mãn mong ước của nó được.

-Thực ra thì có thể đấy – Rod quay sang Shalin - Từ hồi sang Arlington đến giờ cô chỉ toàn lái mấy chiếc I-Gear loại thường phải không?

-Anh định…

-Cô thấy thế nào nếu tôi nhượng lại Speed cho cô?

-Ơ… không… - Shalin lúng túng – À… tôi muốn nói là tôi rất vinh dự, nhưng… sao anh lại giao chiếc Speed cho tôi mà không phải ai khác?

-Vì tôi tin cô. Tôi tin Speed sẽ không thất vọng khi có cô làm chủ mới của nó – Rod nhìn sang chiếc Speed – Các anh em của tôi có Gear riêng cả rồi, còn người khác tôi khó mà tin tưởng. Thế nào, cô nhận chứ?



Shalin nghe Rod nói vậy đỏ bừng mặt, cúi đầu im lặng. Rod thì cười rồi rút tấm thẻ khởi động chiếc Speed ra đưa cho Shalin. Shalin đưa tay định đón lấy tấm thẻ thì vết thương ở chân cô bỗng nhói lên do cô không cẩn thận dậm mạnh chân đó. Cô kêu lên một tiếng rồi mất thăng bằng ngã sang một bên. Rod thấy thế vội nhào tới đón lấy Shalin trước khi người cô chạm đất. Thật tình cờ hai người lại rơi vào một tư thế: Rod quỳ gối hai tay đỡ lấy Shalin, còn Shalin đang nằm dài trên hai cánh tay Rod, mặt hai người chỉ cách nhau vài chục phân, giống hệt tư thế Baz biểu diễn hồi sáng.



Rod và Shalin cùng ngẩn người ra. Họ chờ đợi một tiếng ồ lên thích thú hay một cặp mắt xoi mói để có cớ mà đẩy nhau ra, nhưng xung quanh làm gì có ai. Rod bất giác cúi mặt mình lại gần mặt Shalin, còn Shalin thấy thế cũng không phản ứng mà từ từ nhắm mắt lại. Họ chuẩn bị đặt lên môi nhau một cái hôn thì bỗng nhiên…



“ẮT XÌ HƠI!”



Rod và Shalin cùng giật nảy mình đẩy nhau ra. Rod nhìn về phía tối tối bên ngoài vừa phát ra tiếng động đó:



-Ok, ra được rồi đấy các anh các chị.



Từ đằng sau bức tường có 8 người lủi thủi đi ra, khỏi phải nói chính là nhóm bạn của Rod và Shalin. Lance dúi đầu Baz xuống:



-Thằng ngốc! Có ngứa mũi thì cũng phải cố nhịn chứ!

-Tại trời lạnh quá chứ bộ - Baz cãi – Mà ông anh thấy đó, sếp cũng chậm thấy mồ. Sớm hơn vài giây là được rồi.

-Ai chủ trương màn này vậy?



Rod đứng dậy vừa hỏi vừa mỉm cười, nhưng mọi người thì lại xanh cả mặt vì nụ cười đó. Tất cả cùng chỉ vào Baz. Baz gãi đầu:



-À… ha ha ha… chào buổi tối, sếp.

-Ừ, chào buổi tối. Về trụ sở mau, tôi có chuyện cần nói riêng với cậu.

-Ấy, xin đừng sếp ơi!

-Đi nào – Rod vẫn giữ nụ cười, giờ quay sang nói với Vicel - Nhờ anh đưa cô ấy về nhé.

-Được – Vicel cũng hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của Baz.



Rồi Rod từ từ đi ra khỏi khu vực lau rửa, Baz thì vừa lê gối theo vừa van lạy Rod như tế sao vừa lặp lại “Đừng mà đừng mà”. Misa kéo Kristie lại hỏi:



-Chuyện gì sẽ xảy ra với Baz?

-Em không biết được – Kristie lắc đầu – Nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ khủng khiếp.

-Cậu ấy sẽ bị đánh ư?

-Không đâu. Với từng người anh Rod sẽ có hình phạt khác nhau, mà chắc chắn người đó chẳng thích thú gì đâu.



Kristie chỉ nói tới đó rồi chạy theo tốp phi công Blue Sky. Shalin và Misa nhìn nhau đầy khó hiểu, còn Reever và Vicel nhún vai mù tịt. Từ lối ra khu vực lau rửa vẫn còn vang lại tiếng chàng Baz luôn mồm van xin Rod một cách hết sức vô vọng: “Đừng mà sếp! Sếp muốn làm gì cũng được, trừ cái đó ra!!!”

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

VNGamer 2012-2013
Valbatos Enterpriese®All Rights Recerved