You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

H@RµÑA

1Chapter 21: Đích đến Empty Chapter 21: Đích đến 10/6/2012, 18:13

H@RµÑA

Member Level 1

H@RµÑA

Member Level 1
Một tiếng “Xoẹt” cùng một chùm tia lửa toé ra. Reever bị đẩy mạnh ra sau, phải lấy kiếm cắm xuống sàn nhà mới dừng lại được. Phía bên trái Reever, Lance cũng đang trượt tới vì vừa đỡ một đòn khá mạnh của đối thủ. Bọn họ nhanh chóng đứng lên sẵn sàng chiến đấu tiếp. Hai tên Lance và Reever giả mỉm cười vung kiếm chém xéo một đường rồi từ từ bước tới chỗ hai người. Reever thở hồng hộc lên tiếng nói với Lance:



-Bọn này quả đúng là bản sao của chúng ta. Kỹ năng và cách chiến đấu của chúng giống hệt như ta vậy.

-Ừ, chỉ có điều chúng khoẻ hơn, và nhanh hơn nữa.



Vừa kịp nói tới đó thì cả hai tên bản sao lại nhún mình phóng tới hai người. Lance đỡ được đường kiếm từ trên bổ xuống của Lance giả, đồng thời chân phải đá lên định phản đòn. Không ngờ tên Lance giả đạp lên chân của Lance rồi bật lên cao hơn nữa, thanh kiếm bằng hợp kim trong tay hắn lại một lần nữa chém xuống. Lance không dám đối đầu với đường kiếm này, vội lùi lại một bước để tránh. Thế nhưng lại một lần nữa anh mắc lừa đối thủ, đường kiếm đó trông thì mạnh nhưng thực ra không có lực, còn tên Lance giả thì ngay khi tiếp đất đã lại bật người về phía Lance, lưỡi kiếm quét từ trái sang và lần này thì có uy lực thật sự. Lance phải đưa kiếm laser lên đỡ, chiếc bao tay phải của anh từ nãy đến giờ ma sát với chuôi kiếm mạnh đến nỗi rách một mảng chỗ hổ khẩu, và máu đang rỉ ra từ đó. Hai bên đang ghìm nhau, Lance nhìn sang bên cạnh, thấy Reever cũng đang bị ép liên tục, không nhịn nổi ngửa cổ lên hét lớn:



-BỰC QUÁ! CHẲNG LẼ MÌNH LẠI KHÔNG THẮNG NỔI CHÍNH MÌNH SAO!!??



Lance giả thấy đối thủ của mình mất tập trung bèn bất ngờ thu kiếm về khiến Lance bị mất đà chới với, ngay sau đó chém xuống. Lance tỉnh người lại, vội lựa thế ngã người xuống định ngửa lên chặn đường kiếm của Lance giả, nhưng rồi anh bỗng thấy một ánh sáng đỏ loé lên ngang cổ tên Lance giả, rồi sau đó cái đầu hắn rơi khỏi cổ xuống ngay bên cạnh anh. Lance mau chóng nhỏm dậy thì nhận ra người vừa hạ sát địch thủ của anh là Baz. Baz đã lợi dụng lúc Lance giả đang mải đánh nhau với Lance mà lẻn tới tung đòn sát thủ. Lance thở phào, nhưng vẫn tỏ ra giận dữ:



-Sao chú mày lại xen vào trận đấu của anh?

-Ông anh trông khổ sở quá, thằng em không đứng ngoài mà nhìn được – Baz giả bộ tặc lưỡi thương hại - Với lại nãy giờ giằng co mãi cũng chán rồi.

-Thôi chú em, ngất xỉu đến nơi còn giả bộ. Ngồi xuống mà nghỉ đi, để anh đánh nốt cho – Lance mỉa mai.

-Chính ông anh mới cần nghỉ ngơi. Già rồi mà còn gân – Baz nhếch mép cười.

-Coi chừng phía sau, Baz! – Lance bỗng thét lên.



Baz giật mình thấy một bóng đen đang phủ lên người, quay lại thì thấy tên Baz giả đang từ trên không nhào xuống, hai lưỡi dao trong tay nhằm đâm thẳng vào Baz. Baz định phản ứng lại thì đúng lúc vết thương ở tay trái lại nhói lên một cái khiến động tác của Baz bị chậm nhịp, trong khi hai lưỡi kim loại sắc lẻm đã gần đến ngực anh chàng. Ngay khi Baz tưởng mình sắp lãnh đủ thì bỗng một tia sáng xanh từ bên phải anh phóng tới trúng vào tên Baz giả và đẩy hắn bay sang một bên. Hắn nhanh chóng đứng dậy, định tấn công tiếp thì lập tức phát hiện ra là không thể bởi cả cánh tay trái của hắn đã bị đông cứng dưới một lớp băng đá dày. Trong khi đó Baz ngoảnh sang phía vừa phát ra tia sáng để xem mặt vị cứu tinh của mình. Không ai khác chính là Misa. Ánh mắt hai người chỉ gặp nhau trong một giây rồi sau đó Misa lại phải tiếp tục di chuyển tránh đạn của Misa giả. Baz hét lên:



-Bắn hay lắm!



Rồi Baz lao tới xoay người tung một cú đá trúng ngay vào cánh tay đang bị đóng băng của tên Baz giả lúc đó vẫn còn đang lúng túng. Cánh tay bị đá trúng rời ra khỏi vai Baz giả văng đi, để lộ ra lõi kim loại và những khớp nối, dây điện chằng chịt. Baz tròn mắt, quay sang nhìn xác tên Lance giả gần đó thì thấy lớp da và quần áo cũng chảy đi, để lộ ra hắn là một người máy rất hiện đại và tinh xảo. Vừa lúc đó Baz nghe thấy tiếng ai đó chạy qua sau lưng mình, định ngoảnh qua thì bị đẩy một cái suýt ngã. Nhìn lại thì thấy đó là Lance, lúc này đang dồn Baz giả rất hăng. Tên Baz giả chỉ còn một tay phải, dùng kiếm đâm tới thì bị Lance xoay người chụp lấy tay, đồng thời lưng anh huých vào người hắn. Lance vung kiếm chặt đứt bàn tay phải Baz giả rồi tung một cú đá về phía sau khiến hắn ngã ngửa ra. Anh quay sang Baz thật cười khà:



-Vừa nãy chú em mày cướp mồi của anh, giờ anh cướp lại của chú.

-Ok – Baz cũng cười đáp trả - Thằng em vừa lỡ tay chém bay đầu ông anh, giờ để ông anh trả thù cũng phải đạo thôi.



Lance tặc lưỡi rồi vung kiếm đâm một phát vào giữa ngực Baz giả. Hai mắt hắn mở choàng ra, ngực hắn rời khỏi mũi kiếm laser và hắn ngã ầm xuống. Từ cái lỗ trên ngực hắn lửa điện xẹt ra, và hắn nổ tung sau khi Lance và Baz đã lùi ra một khoảng cách đủ an toàn.



Misa nãy giờ là người phải di chuyển nhiều nhất để tránh đạn của đối phương, bây giờ đang thở không ra hơi và mồ hôi thì vã ra như tắm. Trong khi đó Misa giả vì là robot nên nào có biết mệt, nãy giờ đấu súng hết gần chục băng đạn mà vẫn tỏ ra rất linh hoạt. Hai bên lại tiếp tục di chuyển cho một loạt đấu súng nữa thì Misa bỗng vấp vào kẽ gạch trên sàn nhà ngã chúi. Cô còn chưa kịp đứng lên thì thấy đối thủ đã giương súng lên chuẩn bị bóp cò. Nhưng đúng lúc những khẩu súng của Misa giả khạc lửa ra thì một người xuất hiện chắn trước mặt Misa, hai lưỡi ánh sáng trong tay gạt bay hai viên đạn đi hướng khác. Misa tranh thủ cơ hội đứng dậy trước rồi mới nhìn kỹ lại người trước mặt mình. Thực ra thì cô đã nhận ra ngay từ lúc thấy hai thanh kiếm laser ngắn, người sử dụng loại kiếm đó quanh đây chỉ có Baz. Baz nhìn Misa giả cười:



-Nói trước với cô, tôi đây cũng biết tôn trọng phụ nữ, nhưng chỉ khi những người phụ nữ đó tôn trọng các bạn của tôi thôi.

-Baz... – Misa hơi ngập ngừng.

-Cậu cho phép tớ tẩn cô ta một trận chứ, Misa? – Baz ngoảnh mặt lại.

-Ừm... tất nhiên rồi! – Misa gật gật đầu.

-Vậy thì lên nào!



Baz phất tay, rồi Misa và Baz tách làm hai hướng xông tới Misa giả. Còn ở bên kia căn phòng, Reever giả đang bị dồn đến tận góc tường, thanh kiếm trong tay hắn đã bị chém đứt mất ba phần tư. Đứng trước mặt hắn là Lance và Reever, tác phong rất thoải mái. Lance vờ ngáp:



-Giờ ai trong chúng ta sẽ kết liễu hắn đây?

-Oẳn tù tì quyết định, sao? – Reever nhếch mép cười.

-Nhất trí.



Lance giơ nắm tay lên, Reever cũng làm tương tự, hai thanh kiếm laser đang nắm chặt trong tay họ sẵn sàng “xử” ngay tên Reever giả nếu hắn có bất kì hành động nào...



Trở lại chỗ của nhóm Rod, tới lúc này họ vẫn chưa tìm được cách đánh lại đám robot tự tái tạo kia. Bọn chúng cứ bị chặt đứt đôi rồi lại gắn lại như cũ, còn 4 người thì đã bắt đầu thấy mệt. Không chỉ biết tái tạo, chúng cũng biết đánh trả làm họ càng vất vả hơn.



-Không thể cứ tiếp tục thế này được! – Shalin kêu lên.

-Đúng thế - Vicel đáp – Nhưng làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chạy?

-Biết chạy đi đâu? – Kristie lo sợ.



“Không sai, chạy không phải là giải pháp” – Rod dừng lại quan sát tình hình – “Nhưng mà đánh tiếp thì sớm hay muộn cũng vẫn chết. Bọn này nhất định phải có điểm yếu. Vấn đề là ở đâu mới được chứ?” Bất chợt một tia sáng xanh chiếu thẳng tới Rod. Anh bừng tỉnh nhưng không kịp tránh né nữa. Vừa may Shalin kịp đưa kiếm laser tới cản tia sáng lại.



-Anh đứng đó làm gì thế? Không phải lúc nằm mơ giữa ban ngày đâu nhé!



Hàng loạt tia sáng nữa lại chiếu tới làm Shalin phải tiếp tục chống đỡ. Bỗng Shalin kêu lên một tiếng “Á” rồi khuỵu xuống. Một tia sáng đã bắn trúng vào đầu gối cô. Rod giật mình vội nhảy ra trước đánh bật các tia sáng cho Shalin, trong khi Kristie chạy lại xem vết thương cho Shalin.



-Sao rồi? – Rod lo lắng.

-Vết thương không nguy hiểm, nhưng không thể chiến đấu nữa – Kristie đáp.

-Coi như bên ta mất một người – Vicel tặc lưỡi.

-Tôi chiến đấu được… Ối! - Shalin cố đứng dậy.

-Đừng cố sức, chị Shalin! – Kristie ngăn lại.



Rod nhìn Shalin bị thương như vậy, lại nghĩ tới tình hình hiện tại của cả nhóm, không nén được cơn kích động xông thẳng vào đám robot. Anh tả xung hữu đột đánh tới đâu bọn robot tan tác tới đó, nhưng ngay lập tức chúng lại tái tạo sau lưng anh. Bất ngờ một bàn tay chụp lấy vai Rod và giữ chặt lấy. Rod quay lại thì nhận ra đấy là Vicel.



-Bình tĩnh lại đi. Anh làm thế chỉ phí sức thôi.

-Xin lỗi – Rod bình tĩnh trở lại.

-Đấu với bọn này không thể dùng sức được. Phải từ từ mà đánh.

-Nhưng sao đánh được chúng bây giờ? Chúng cứ như là bất tử ấy. Mà khoan đã! – Rod như hiểu ra - Nếu chúng không thể bị hạ thì sao chúng cứ giữ miếng mà không xông bừa vào? Trừ phi…

-Sao?



Rod không trả lời Vicel mà nhún mình xông thẳng vào đám robot tiếp. Nhưng lần này anh không hung hăng như trước mà chỉ đánh nhứ nhứ, đồng thời len lỏi xung quanh vòng vây của bọn chúng. Tới một hồi Rod quay trở lại chỗ 3 người Vicel, Kristie và Shalin.



-Tôi bảo anh đừng làm thế nữa cơ mà! Anh đang tự giết mình đó – Vicel cảnh cáo.

-Không – Rod cười đắc ý - Kẻ chết không phải tôi mà là bọn chúng!

-Anh có cách rồi sao? – Kristie vui mừng.

-Ừ - Rod gật đầu – Kris, em bảo vệ Shalin nhé. Vicel yểm trợ cho tôi!



Mọi người chưa hiểu ý Rod nhưng cũng làm theo. Kristie đứng dậy, cặp song kiếm sẵn sàng ngăn chặn bất cứ tia sáng hay tên robot nào tới gần Shalin, còn Shalin mặc dù không đứng lên được nhưng cũng nhất quyết không chịu ngồi im. Còn Rod nhìn quanh một vòng rồi đột ngột lao thẳng vào đội hình bọn robot, Vicel theo sát nút. Bọn robot lập tức xáp lại tạo thành hàng phòng thủ. Vicel ngạc nhiên, nhưng Rod thì mỉm cười. Hai người khoét sâu vào đội hình bọn robot, đánh bay tất cả những tên lao ra cản đường.



-Chúng dồn cả lại thế này hình như để bảo vệ cái gì? – Vicel vừa đánh vừa hỏi.

-Chính xác – Rod gật đầu – Và đó chính là điểm yếu của chúng.



Như Kristie đã nhận xét, bọn robot này tuy có khả năng tái tạo nhưng công thủ tương đối yếu, nên Rod và Vicel dễ dàng đâm xuyên qua hàng rào của bọn chúng. Một tên robot đứng sau cùng trong hàng rào bỗng quay đầu chạy sang bên phải định trốn lẫn vào đám robot còn lại. Nhưng trước khi hắn kịp làm điều đó thì Rod đã nhảy lên, đạp vào đầu một tên robot khác để bật tới chỗ hắn. Tên robot luống cuống thấy rõ, trong khi Rod vung kiếm lên:



-Nói lời cuối cùng đi!



Luồng sáng trên tay Rod bổ xuống chia tên robot thành 2 phần bằng nhau theo chiều dọc. Hắn không tái tạo lại mà nổ tung thành hàng ngàn mảnh trước sự ngạc nhiên của Kristie, Vicel và Shalin. Tiếp theo hàng loạt cánh cửa sập xuống đóng các lối đi lại, chỉ để lại 1 lối duy nhất.



-Lối thoát kia rồi! – Rod hô lớn – Đi thôi mọi người!

-Nhưng… đám này vẫn còn đây – Kristie nói.

-Cái gì? – Rod quay lại và thấy đám robot vẫn đứng đó – Ái chà, tôi không tính tới trường hợp này.

-Mau về yểm trợ cho bọn họ đi, còn đứng đó à? – Vicel quát.



Rod vội nhảy về cùng Vicel đánh dạt bọn robot ra, còn Kristie đỡ Shalin đứng dậy rồi cố gắng đi thật nhanh tới cửa ra. Nhưng bọn robot chưa chịu thua, chúng cũng đuổi theo đồng thời bắn tới tấp vào 4 người. Rod phải quay lại đỡ gạt những tia sáng của bọn robot bắn tới, rồi vừa đỡ vừa lùi dần. Bỗng chân anh lún xuống sàn cùng một tiếng “kịch” vang lên. Liền sau đó là tiếng Kristie và Shalin kêu lên thảng thốt. Rod quay lại thì phát hiện ra một cánh cửa đang từ từ sập xuống ở cuối đường đi. Trong khi đó thì bọn robot vẫn tiếp tục đuổi bắn. Rod bèn ngẩng lên lấy kiếm laser chém loạn xạ lên trần nhà, và sau đó đất đá rơi ào ào từ trên trần xuống cản đường bọn robot. Rảnh tay, Rod mở hết tốc lực chạy về phía lối ra. Nhưng ngay sau đó anh lại nhận ra một vấn đề khác: với anh và Vicel thì không sao, nhưng Shalin bị thương ở chân không thể tự đi được mà phải dựa vào Kristie, và bản thân Kristie cũng vì thế mà chậm lại theo. Với tốc độ này chắc chắn họ không thể tới kịp trước khi cửa ra đóng lại. Biết vậy nên Rod đã chạy tới chỗ Kristie và Shalin rồi nhanh tay nhấc Shalin lên chạy thẳng tới trước. Kristie và Shalin cùng ngạc nhiên:



-Ơ…?

-Này!

-Các cô chậm quá đấy! Nhanh lên đi nào! – Rod nói khẩn trương.



Kristie giờ đã được thoải mái cũng tăng tốc chạy lên cùng Rod và Shalin. Gần đến nơi họ tung mình trượt qua khe hở dưới cửa, vừa kịp lúc trước khi cánh cửa đóng lại. Tất cả nhìn cánh cửa đóng khít lại mà cùng thở phào. Rod đặt Shalin xuống:



-Xin lỗi nha - rồi nhanh chóng lùi ra xa.

-Anh làm gì vậy? – Shalin tỏ vẻ khó chịu.

-Đề phòng thôi – Rod tỉnh bơ.

-Mọi người nhìn kìa! – Kristie chợt kêu lên.



Rod, Shalin và Vicel cùng ngẩng lên nhìn theo Kristie. Trước mặt họ giờ là một cánh cửa lớn được trang trí rất tinh xảo. Trên cánh cửa có một cái bảng nhưng không có chữ nào trên đó. Và bên cạnh cánh cửa lại là một cái hốc tròn giống cái lỗ mà Baz đã cho tay vào để mở cửa ngôi đền.



-Có lẽ đích đến cuối cùng đây rồi đấy – Rod ngắm nhìn cánh cửa.



Biết chắc cái lỗ tròn là nơi để mở cửa nên Rod cho tay vào, nhưng không có gì xảy ra.



-Không mở? Lạ nhỉ.

-Có khi chỉ có người mở cánh cửa ngôi đền mới mở tiếp được cánh cửa này? – Vicel giả thiết.

-Nhiều khả năng là vậy. Nếu thế thì ta phải chờ Baz thôi – Rod khoanh tay.

-Lỡ cậu ấy không vượt qua được thử thách của mình thì sao? – Shalin lo lắng.

-Ai nói gở vậy?



Đó là tiếng Baz vang lên. Mọi người cùng ngoảnh sang hướng vừa phát ra tiếng nói thì thấy một cánh cửa xuất hiện. Kế đó Baz cùng với Lance, Reever và Misa đi ra. Vừa nhìn thấy Rod và những người khác Baz đã hớn hở:



-Sếp! Vậy là đủ mặt cả ở đây rồi.

-Shalin! Cậu làm sao thế kia!? – Reever và Misa hốt hoảng chạy đến.

-Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi – Shalin cười – Mà nhìn các cậu xem, sao ai cũng bầm dập tả tơi thế?

-Bọn này gặp được… cũng gọi là kỳ phùng địch thủ - Lance nhếch mép – Đánh như vậy mới sảng khoái chứ!

-Thôi, mọi chuyện khác tính sau, tất cả an toàn là tốt rồi – Rod gạt đi – Baz, cậu không phiền chứ?



Rod chỉ vào cái lỗ cạnh cánh cửa. Baz nhăn mặt:



-Chỉ cần nó không xơi tái cái tay của em là được.



Rồi Baz đi tới đút tay vào trong cái lỗ. Cũng lại có cảm giác như cái gì đó ấm nóng ép vào tay Baz, nhưng lần này anh chàng đã biết nên không sợ nữa. Cái vật ấm nóng vừa rời khỏi tay Baz thì cánh cửa cũng tách ra làm đôi và kéo dần sang hai bên. Mọi người cùng nhìn cả vào bên trong. Đó là một căn phòng rất rộng nhưng tối đen như mực, chỉ có 4 cây cột lớn đứng xung quanh một cái đài cao ở chính giữa căn phòng. Một khối pha lê lớn phát ánh sáng qua một cái vòm tạo thành một cột sáng to từ trên trần chiếu xuống đỉnh đài. Và trên đỉnh đài một vật thể đang phản chiếu mạnh mẽ ánh sáng từ khối pha lê. Không nghi ngờ gì nữa, chính là nó, mục tiêu tìm đến của phi đội Blue Sky: chiếc Gear vô địch.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

VNGamer 2012-2013
Valbatos Enterpriese®All Rights Recerved