You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

H@RµÑA
H@RµÑA

Member Level 1

H@RµÑA

Member Level 1
Kristie bình tĩnh đứng im giữ thế chờ đợi. Cộp… cộp… cộp… Ngay trước mặt rồi! Kristie vung tay đấm một phát trúng bụng kẻ địch. Hắn gập người xuống. Kristie không bỏ lỡ thời cơ vòng lại tặng thêm cho hắn một cú dậm gót vào gáy nữa. Hắn chỉ kịp “Hự” một tiếng rồi gục xuống. Tuy nhiên âm thanh đó đủ khiến cho Kristie phải giật mình, vì nó là tiếng của Vicel. Kristie toát mồ hôi hột cúi xuống nhìn bóng đen dưới chân mình. Trong lúc đó thì lại có tiếng động từ một hướng khác đến.



-Vicel? Có phải là anh không? – Kristie hỏi lớn.



Không có tiếng trả lời. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Kristie, “thôi chết, mình đánh nhầm rồi”. Mà đúng thế, người vừa lĩnh 2 cú đòn trí mạng của Kristie không ai khác chính là Vicel. Vừa nãy Vicel nghe tiếng reo của Kristie lại tưởng cô kêu cứu nên vội đến, không ngờ bị ăn đòn mà chưa kịp phòng bị thành thử nốc-ao tại trận. Mà nãy giờ Vicel mới đối phó được với 5 tên, vẫn còn 4 tên nữa bây giờ đang cùng với tên kia dồn cả lại chỗ Kristie và Vicel. Trong điều kiện này đấu với 1 tên Kristie còn chật vật, bây giờ 5 tên cùng “hội đồng” thì có vẻ quá sức cô. Cô vừa sợ hãi vừa băn khoăn không hiểu mình sẽ đối phó ra sao. Bất giác sờ lên thắt lưng mình, Kristie chợt nắm vào cán một thanh kiếm laser. Trong đầu cô bỗng nảy ra một sáng kiến.



5 tên đối thủ đã đến rất gần, trong khi Kristie đứng im không gây một tiếng động nào, tay phải cho ra sau lưng. Chúng chuẩn bị tấn công thì Kristie bỗng đưa tay phải ra trước mặt. Một ánh sáng trắng mạnh mẽ tỏa ra, trên tay Kristie là thanh kiếm laser đã được tăng cường độ lên cao nhất. Nhờ ánh sáng này mà Kristie nhìn rõ 5 đối thủ. Cô hơi ngạc nhiên: bọn chúng đều là người nhưng ăn mặc hơi khác so với cô và Vicel, và tất cả đều đang che mắt lại, có lẽ vì bất ngờ bị chói. Không chậm một giây, Kristie vẫn cầm thanh kiếm xông sang bên phải rồi lại nhảy sang bên trái, chỉ trong vài phút đã hạ hết bọn địch thủ còn lại.



Tên địch thủ cuối cùng vừa gục xuống thì đồng thời bóng tối trong căn phòng cũng từ từ co rút lại. Lạ một điều là cả bọn người kia cũng biến mất theo màn đêm. Căn phòng giờ lại sáng lên như cũ. Kristie tắt thanh kiếm laser của mình đi, trong khi Vicel cũng từ từ tỉnh lại. Có cái gì đó ở chính giữa căn phòng rụt xuống và mặt sàn đóng kín lại ngay sau đó.



-Ui da…

-Anh không sao chứ? – Kristie cúi xuống.

-Ừ, có lẽ thế - Vicel ngồi dậy nhìn quanh - Bọn đối thủ đâu rồi?

-Em hạ chúng rồi.

-Thật hả? Tốt – Vicel gật đầu hài lòng – Cô cũng bắt đầu quen chiến đấu kiểu vậy rồi đấy nhỉ.

-À… ừm… Em cũng thấy vậy.

-Hừừừ… - Vicel vừa đứng dậy vừa nắn gáy mình – Tôi bất cẩn quá. Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng cô kêu nên mới chạy tới đây, không ngờ lại gặp kẻ địch.

-Ơ… Anh đừng để bụng chuyện đó làm gì – Kristie xua tay – Cả máy móc cũng có lúc mắc sai lầm cơ mà. Hì hì…

-Cô nói cũng đúng. Thôi đi tiếp nào.



Cửa ra lúc này đã xuất hiện. Vicel và Kristie đi vào trong đó và lại lên một cầu thang nữa. Có vẻ như càng ngày họ càng lên cao hơn.





Ở cửa Kẻ lang thang, lúc này Misa và Baz đã đột nhập vào tòa nhà chính, và bây giờ đang núp bên cạnh lối dẫn tới cửa ra. Có 2 người đang đứng gác ở đó. Misa rút một đầu đạn thuốc mê ở thắt lưng ra, cậy đầu rồi nhẹ nhàng lia nó tới chỗ 2 tên lính. Đầu đạn phát nổ kêu một tiếng “bụp” kèm theo một làn khói mỏng. Hai tên lính còn chưa biết gì thì đã ngã lăn ra ngủ mê mệt. Baz và Misa nhanh chóng vượt qua bọn chúng tới trước cánh cửa. Baz nhìn Misa thấy cô gật đầu thì đưa tay mở cánh cửa ra.



Ngoài sự dự liệu của Baz và Misa, đằng sau cánh cửa đó là cả một trung đội lính được trang bị đến tận răng đang giơ súng vào hai người. Baz vội ngoảnh ra đằng sau thì một đám lính khác không hiểu từ đâu cũng ập đến. Tên nào tên nấy đều có trên mặt một nụ cười khẩy như chế nhạo những con mồi vừa rơi vào bẫy.



-Ta mắc bẫy chúng rồi! – Misa hoảng hốt.



Baz không trả lời, một phần vì chính anh cũng kinh ngạc không kém, phần khác vì anh đang cố tìm cách thoát khỏi tình hình này. “Đằng trước, phía sau đều có địch. Tình huống này muốn thoát được khó đây. Giá mà có quả bom khói nhỉ. Chẳng lẽ chịu bị bắt?” Baz cắn răng, “Khoan, nghĩ lại xem nào. Không thể có chuyện một pháo đài rồi lính tráng lại bất thần xuất hiện thế này được! Đây nhất định là ảo giác. Một ảo giác tác động vào bộ não chứ không do các thiết bị phát hình 3 chiều. Muốn phá loại ảo giác này chỉ có cách…” Baz rút một cái chuôi dao laser ra, lựa chỗ sắc cạnh rồi rạch một đường vào cánh tay trái mình. Misa la hoảng:



-Cậu làm gì thế!?



Một cơn đau nhanh chóng hình thành từ cánh tay và chạy lên tận óc Baz. Các hình ảnh trước mắt Baz bắt đầu trở nên lập lòe. Baz nhắm mắt lắc đầu mạnh một cái, và khi mở mắt trở lại thì chỉ còn thấy một căn phòng rộng lớn trống không y như lúc đầu. À không, còn có một khối cầu kim loại bóng loáng không biết xuất hiện từ bao giờ ở chính giữa trần nhà. Baz vội giật một khẩu súng của Misa có lắp sẵn đạn laser và nhằm vào gốc treo khối cầu xả nguyên băng. Khối cầu rơi ầm xuống đất sau vài phát bắn trúng đích. Misa lập tức thoát khỏi ảo giác, ngơ ngác nhìn quanh. Baz cười trả lại khẩu súng cho Misa:



-Khẩu súng của cậu hay lắm. Nhưng cái vật kia còn hấp dẫn hơn nhiều.



Nói xong Baz chạy một mạch đến khối cầu vừa rơi xuống. Misa chạy theo, vết thương trên cánh tay Baz khiến cô lo lắng. Ấy thế mà anh chàng hình như chẳng màng, cứ sờ mó khối cầu như bắt được của quý.



-Baz, tay cậu chảy máu nhiều quá kìa.

-Thật đáng kinh ngạc. Quả cầu này… tớ đã từng đọc nhiều tài liệu cổ xưa về phát minh này, nhưng bây giờ mới được thấy tận mắt! – Baz vừa nói vừa thở gấp vì quá phấn khích – Đúng như sử sách, thời xa xưa công nghệ phát triển vượt bậc so với bây giờ. Chỉ tiếc là rất ít tài liệu chi tiết về các phát minh vĩ đại thời đó còn được đến tận bây giờ.

-Baz, tay của cậu…

-Quả cầu này được đặt tên là “Illusphere”. Nó có khả năng tác động thẳng vào hệ thần kinh của con người mà không cần bất cứ đường dây kết nối nào, và tạo lên cả năm giác quan những ảo giác trung thực đến độ chính người sử dụng cũng không biết được đó là ảo giác. Tuy nhiên phát minh này đã bị cấm và sau đó bị tiêu hủy thiết kế vì tính nguy hiểm rất cao của nó.



Baz gần như đang độc thoại, vì anh chàng không ngoảnh về phía người nghe duy nhất là Misa lấy một lần. Misa thì ngẩn ra trước một tràng của Baz mà cô không tài nào để lọt vào đầu nổi. Trong khi đó thì máu rỉ ra từ vết cứa trên tay Baz đã nhỏ thành giọt xuống đất, Misa nhìn mà vừa sợ vừa lo.



-Baz, tay cậu…

-Nguy hiểm ở chỗ nào? Có một thứ cảm giác không thể làm ảo được, đó là cái chết. Giả dụ như một người đang bị ảo giác bởi Illusphere mà chết trong chính ảo giác đó, thì anh ta sẽ chết thật sự! Chính bởi tính năng nguy hiểm này mà các nhà khoa học thời đó đã- ÁI DAAAA!!!



Baz la méo cả mồm vì Misa vừa búng vào vết thương của anh chàng. Misa rõ ràng là đã hết kiên nhẫn, nâng cánh tay Baz lên và đắp vào đó một cái khăn tay màu hồng, chắc là của cô.



-Cậu có vẻ say mê máy móc quá nhỉ – Misa nhìn Baz với cặp mắt của giám khảo thi vấn đáp – Vậy mà đầu không to mắt cũng chẳng cận.

-Không cần cái này đâu – Baz kéo cái khăn hồng ra – Tớ cũng có khăn chứ.



Baz thọc tay phải vào túi và lôi ra một cái khăn tay đã ngả màu vàng. Misa lắc đầu đắp chiếc khăn của mình trở lại, sau đó lấy cái khăn của Baz rịt lên. Baz nhìn cánh tay đã được băng bó cười: - Cảm ơn nhé. Còn Misa chỉ cúi mặt không nói gì. Lối ra thật ở gần đó và đã mở ra.



Bên trong lối ra là một đường ống dựng đứng có thang gắn vào tường. Baz và Misa bám vào thang trèo lên. Lên tới hết thang thì có một cái cửa ở trên đỉnh. Baz đẩy cánh cửa đó ra và leo lên căn phòng bên trên. Lại một căn phòng trống không chẳng có gì ngoài những hình trang trí trên tường và trần. Baz đảo mắt quanh căn phòng, và kinh ngạc khi thấy có 2 người đang đứng ngay gần đấy: Là Lance và Reever! Hai người đang đứng quay lưng về phía Baz trong tư thế chiến đấu. Baz không rõ họ đang phải đấu với cái gì, nhưng thấy họ là anh chàng gọi liền:



-Này, Lance!



Lance và Reever cùng ngoảnh lại. Khuôn mặt họ có biểu hiện gì đó khác thường, nhưng Baz không phát hiện ra. Anh nhảy lên khỏi lối đi và bước tới Lance cười:



-Không ngờ gặp được ông anh ở đây. Sao, có cần giúp đỡ không?



Lúc này Misa cũng đã vươn người lên căn phòng và thấy Lance, Reever. Tuy nhiên không như Baz, cô đã phát hiện ra điều lạ ở họ, vội thét lên cảnh báo Baz:



-Coi chừng!!!



Baz giật mình, trước mặt anh chàng là Lance đang vung kiếm thẳng vào mình. May nhờ có Misa báo động nên Baz nhảy lên tránh kịp đường kiếm sát thủ đó. Nhanh như cắt Baz cúi xuống kéo Misa lên căn phòng rồi cùng cô lùi lại. Anh quát lớn giận dữ:



-Ông anh sao thế!? Bị ma nhập à!?

-Cậu bảo ai bị ma nhập đấy?



Đó là giọng của Lance, nhưng người đứng trước mặt Baz không hề mấp máy môi. Baz ngoái ra sau lưng Lance nhìn, và kinh ngạc không để đâu cho hết khi thấy đứng ở đó lại là một Lance và cả Reever khác! Lance thấy Baz đã nhận ra mình thì giơ tay:



-Chào!

-Ơ... thế này là...

-Đừng hỏi, tôi không giải thích được đâu – Lance khom người xuống rồi phóng thẳng vào Lance kia.

-Bọn này vào đây được chừng một phút thì bỗng nhiên hai tên này không biết từ đâu xuất hiện – Reever trả lời.

-Không biết từ đâu? Hừm... – Baz nghi ngờ. Anh chàng dùng tay phải đập một cái vào vết thương ở tay trái. Lại một cơn đau buốt chạy từ tay lên óc Baz, chắc đến ngất xỉu cũng phải tỉnh lại. Nhưng hai tên Lance và Reever giả vẫn còn đó – Xem ra bọn này không phải ảo ảnh.

-Điều đó còn phải nói sao – Lance gạt đường kiếm của đối thủ đi.

-Nhưng thế thì làm sao phân biệt được hai ông anh bây giờ? – Baz nhún vai.

-Cậu nhìn lại đi – Misa chen vào – Hai anh Lance và Reever dùng vũ khí laser, còn hai người kia dùng kiếm bằng kim loại mà.

-Ờ há – Baz hiểu ra.



Bất thình lình một màn ánh sáng xanh chạy từ trên trần xuống, quét qua tất cả mọi người từ đầu đến chân. Baz và Misa ngạc nhiên, còn Reever thì như sực nhớ ra:



-Tôi nhớ rồi, thứ ánh sáng đó xuất hiện ngay trước khi bọn tôi nhảy ra đấy!

-Thế ư? Thế thì ánh sáng này là gì? – Misa hỏi lại.

-Có vẻ là một loại sóng quét – Baz nhìn theo màn ánh sáng.



Luồng ánh sáng chạy qua đế giầy của Baz rồi thì đồng thời hai bức tường đối diện nhau trong căn phòng cũng được kéo lên. Nhìn vào những căn phòng mới lộ ra, Baz và Misa phải mở choàng mắt kinh ngạc khi thấy hai bản sao chính xác của mình đang đứng đó. Có khác chăng thì chỉ là vũ khí, Baz giả sử dụng một cặp dao găm, còn Misa giả tay cầm hai khẩu súng hình dáng lạ lùng. Bọn chúng không nói không rằng lao thẳng vào Baz và Misa thật, dồn hai người vào hai góc khác nhau.



Misa giả tung người lên, hai khẩu súng xoay tít trong tay. Cô ta chụp lấy báng làm hai khẩu súng dừng lại khi vẫn còn trên không rồi bắn xối xả vào Misa thật, khiến cô phải nhào sang bên tránh đạn. Misa lộn mấy vòng rồi trụ lại rút súng định bắn trả thì bỗng nghe mấy tiếng cạch cạch bên cạnh vội ngoảnh sang. Đó chỉ là hai hộp đạn, nhưng giây phút sơ hở đó của Misa đủ cho bản sao của cô có thời gian tiếp tục loạt đạn. Misa nhanh chóng nhảy sang một bên rồi tiếp tục di chuyển sang bên cánh đối thủ, những phát đạn đuổi theo bước chân cô không ngừng.



Misa giả cũng rất khôn khéo, di chuyển theo chiều ngược lại để giữ cho mục tiêu luôn ở trước mặt mình. Hai hộp đạn trong hai khẩu súng đã hết và tự động tuột ra, Misa giả lại đặt hai cái báng súng lên hai hộp đạn vừa quăng ra lúc nãy, rồi lên đạn cả hai khẩu súng chỉ trong vòng chưa đầy một giây. Misa kinh ngạc trước kỹ năng của đối thủ, bởi khả năng lên đạn nhanh như thế trước đến nay ngoài cô ra không ai làm được. Tuy nhiên Misa giả không cho địch thủ có cơ hội hành động, tiếp tục bắn quyết liệt làm Misa thật phải tiếp tục tránh né.



Ở góc bên kia căn phòng, Baz cũng gặp khó khăn không kém. Baz giả vung cặp dao găm lên bổ xuống, Baz thật buộc phải lấy hai lưỡi dao laser ra chống đỡ, song vẫn bị đẩy lui khoảng nửa mét. Vết thương ở cánh tay trái của Baz bị chấn động lại đau buốt lên, làm anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà không làm gì được. Tên Baz giả thừa cơ lại nhảy đến, hai ngọn dao trong tay hắn xoay vun vút. Hắn lia ngang, lướt dọc, chém trái chặt phải nhanh như gió làm Baz phải chống đỡ rất vất vả. Thực ra nếu tay trái của Baz không bị thương thì cũng không đến nỗi lép vế như vậy.



Tên Baz giả đổi thế, hai lưỡi dao trong tay hắn chập lại làm một và cùng bổ chéo góc từ trái xuống cổ Baz; Baz vội giơ ngọn đoản kiếm laser bên trái lên đỡ. “Choang” một tiếng, chân trái Baz khuỵu xuống khiến anh phải mượn đà lăn về phía sau mấy vòng mới trụ được. Máu từ vết thương bên tay trái lại tiếp tục rỉ ra, thấm đỏ cả cái khăn màu hồng của Misa. Baz nheo mắt tặc lưỡi “Biết thế đừng có rạch dài như vầy, có phải đỡ khổ không.”



-Chú em có vẻ mệt nhọc nhỉ - Lance vừa kết thúc một đợt tấn công đối thủ, ngoảnh sang – Tay bị làm sao thế?

-Vết thương nhỏ thôi, sao có thể ngăn cản thằng em được! – Baz nghểnh mặt nói cứng.

-Thế còn cái khăn màu hồng đó?

-À, cái này hả - Baz chỉ sang Misa – Của cô ấy đấy.



Misa tuy đang mải chiến đấu nhưng vẫn nghe được câu nói. Cô không ngờ Baz nói thẳng ra như thế, vừa giận vừa xấu hổ nhưng không làm gì được. Lance vươn người sang một bên ngó mặt Misa. Đối thủ của anh thấy sơ hở bèn chớp thời cơ nhảy tới, nhưng thực sự anh không hề sơ hở, nâng kiếm lên đỡ được đòn đánh lén của hắn tức thì. Lance không gỡ kiếm ra vội mà cứ thế đè lên kiếm của tên Lance giả, vừa đè vừa nói một câu với Baz:



-Không ngờ chú em tẩm ngẩm tầm ngầm mà… Xứng danh đệ của anh lắm!

-Cái gì?



Baz ngạc nhiên trước câu nói của Lance, nhưng địch thủ của anh chàng đã lại xông đến. Baz tìm cách đánh giữ sức, vừa đỡ đòn vừa lùi liên tục. Giọng nói của Lance lại vang lên:



-Cố lên, đợi bên này anh giải quyết xong rồi sẽ sang giúp chú em một tay!

-Ông anh nghe chưa rõ à – Baz nổi máu tự ái – Đã bảo không có gì ngăn cản được thằng em mà!



Rồi Baz lấy lại thế thủ, sẵn sàng. Thấy đối thủ vung dao vun vút tới, Baz nghiêng người tránh lưỡi dao rồi dùng chính dao bằng laser của mình vung xuống kẹp lại. Baz giả bất ngờ trước động tác đó, và không chỉ có thế lưỡi laser còn lại đang lướt đến cổ hắn khiến hắn phải lập tức giơ lưỡi dao kia lên cản phá, hai bên rơi vào thế ghìm nhau. Baz mỉm cười, hai tay vẫn vừa giữ vừa đẩy vào đối phương:



-Ngươi là bản sao tồi nhất ta từng gặp đấy. Thứ nhất, ta không tấn công ào ào một cách mù quáng như ngươi. Và thứ hai, ta cũng không thích phải khư khư phòng thủ tí nào.



Sau đó Baz vận sức thét lên một tiếng, đẩy lùi đối thủ rồi tận dụng lúc hắn còn đang loạng choạng mà lao tới. Baz giả vội vung lưỡi dao ra trước mặt che chắn, nhưng Baz chỉ hụp người là đã né được. Lưỡi laser ngắn mà hiểm trong tay anh nhằm thẳng vào phía trước đâm vút tới...





Cùng lúc đó Vicel và Kristie cũng đi đến phòng tiếp theo của mình. Tới nơi họ rất ngạc nhiên khi thấy Rod và Shalin cũng có mặt ở đó. Shalin đang đứng dựa vào tường khẽ ngáp, trong khi Rod gõ gõ vào từng mét tường để tìm lối ra. Nhìn thấy Vicel và Kristie, Shalin đã reo lên ngay:



-Anh Vicel! Cả Kristie nữa!

-Ơ, sao hai người lại ở đây? – Kristie cũng ngạc nhiên không kém.

-Bọn tôi cũng vừa mới đến thôi – Shalin chạy lại, còn Rod cũng ngoảnh ra.

-Đầu ông anh sao thế? – Rod thấy Vicel xoa nắn gáy bèn hỏi.

-Tôi mất cảnh giác. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu! – Vicel bóp tay kêu răng rắc.

-Ừm… đúng thế! – Kristie có vẻ hơi sợ.

-Mà ở đây không có lối đi tiếp à? – Vicel đổi chủ đề.

-Xem ra là vậy – Rod gõ vào tường tiếp - Lạ cái là chỗ tường nào tôi gõ vào cũng đều thấy rỗng cả. Thế là thế nào nhỉ?



Câu trả lời có ngay tức thì: trên 4 bức tường hàng loạt cánh cửa được rút lên, và từ trong đó hàng loạt robot đi ra. Đúng là robot thực sự, chỉ có khung xương và hàng tá dây chằng, tuyệt không có lớp ngụy trang ngoài cho giống tượng thần hay cái gì khác. Đám robot này khá nhanh nhẹn, chúng lập tức bao vây 4 người Rod, Vicel, Shalin và Kristie.



-Bỗng nhiên lại có hàng chục cánh cửa – Shalin nhìn quanh.

-Trừ 2 cánh cửa chúng ta vừa dùng để đi vào thì không còn chỗ trống nào trên tường. Như vậy cửa ra chắc chắn là một trong số những lối đi vừa xuất hiện – Rod nhận định.

-Và rõ ràng là chúng ta không đủ thì giờ để thử hết ngần ấy lối đi – Kristie thêm vào.

-Chắc chúng ta sẽ biết cửa ra sau khi tiêu diệt hết bọn này thôi.



Shalin rút kiếm laser ra rồi xông vào bọn robot. Cô chém ngang chém dọc, thoáng chốc đã hạ được 5 tên. Nhưng một điều kỳ lạ xảy ra: các bộ phận của đám robot đã bị chặt đứt tự động bò đến nhau và gắn lại như cũ.



-Coi như tôi chưa nói gì nhé – Shalin kinh ngạc nhìn đám robot.

-Ít ra thì bọn chúng cũng có vẻ không mạnh về công lắm – Kristie nói.



Vừa nói tới đó thì bỗng một tia sáng từ đám robot bắn vào Kristie. May là Rod kịp phát hiện và xô Kristie sang một bên tránh được.



-Cũng coi như em chưa nói gì luôn nha – Kristie toát mồ hôi, trong khi Rod đứng dậy rút vũ khí.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

VNGamer 2012-2013
Valbatos Enterpriese®All Rights Recerved