You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

H@RµÑA
H@RµÑA

Member Level 1

H@RµÑA

Member Level 1
Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Trong phòng họp của Bộ chỉ huy ANI tại thành phố Arlington…



-Vậy là đại úy đã tận mắt chứng kiến bọn quân Shrine xuất hiện trở lại tại khu vực thành phố Bark? - Vị Tổng tư lệnh ANI đang ngồi ở phía đầu một chiếc bàn dài lên tiếng hỏi.

-Vâng, đúng thế - Một người khác ngồi ở một góc trả lời, chính là Rod – Tôi còn thấy bọn chúng đi thu thập xác của các phi cơ bị bắn cháy ở đó. Tôi nghi ngờ bọn chúng có căn cứ bí mật dưới thành phố Bark, và đang ngấm ngầm xây dựng lực lượng trở lại chờ thời cơ tấn công cả hai quốc gia ANI và BCU.

-Tôi lại nghĩ bọn chúng cố tình giả thua rồi án binh bất động đợi một trong hai bên BCU hoặc ANI sụp đổ thì mới ra tay thâu tóm toàn bộ - Một vị tướng nói.

-Cũng có thể chúng đang mưu tính như vậy – Một vị tướng khác chống cằm – Dù sao thì từ giờ chúng ta cũng phải tăng cường các phòng tuyến của chúng ta từ thành phố Bark cho đến đây, nhất là vào ban đêm.

-Đúng, trước mắt cứ làm như thế đã - Tổng tư lệnh chắp hai tay vào nhau - Đại úy Rod đã có công rất lớn trong việc phát hiện hành tung quân Shrine, sẽ được tưởng thưởng. Còn bây giờ anh có thể đi được rồi, những công việc còn lại anh không cần lo nữa.

-Vậy tôi xin phép.



Rod đứng dậy, nghiêm chỉnh chào rồi bước ra khỏi phòng họp. Anh về đến căn phòng của mình, vươn vai một cái rồi nằm phịch lên giường, đầu gối lên tay. Anh nghĩ lại những sự việc đã xảy ra với mình từ chiều đến giờ, rồi lại nghĩ đến cô nữ phi công BCU tên Shalin đó. “Phải công nhận là cô ta xinh thật. Da trắng, má hồng, mắt to. Chà chà…” Nghĩ tới đó Rod thở dài một cái. “Thôi, hơi đâu mà tơ tưởng, cô ta là người của phe địch cơ mà.” Rod muốn ngủ lại, nhưng anh không thấy buồn ngủ. Anh muốn tìm ai đó để nói chuyện, nhưng giờ này các đồng đội của anh đã ngủ cả. Họ cũng đã đợi đến tận lúc anh trở về, cũng mừng đến điên lên, nhưng anh vốn là người coi công việc và sức khỏe là quan trọng nên đã giục họ về ngủ, còn mình thì đi báo cáo vụ việc quân Shrine. Bây giờ thì Rod lại thấy giá như mình bảo họ chờ mình đi báo cáo xong rồi nói chuyện tiếp có phải hơn không.



Rod nằm trằn trọc một lúc rồi mới nhớ ra là mình vẫn đang mặc bộ trang phục phi công. Anh đứng dậy định đi thay nó ra thì bỗng có tiếng còi báo động kêu inh ỏi. Liền sau đó có giọng máy vi tính nói qua radio: “Báo động! Báo động! Phòng tuyến bị phá tại khu vực hầm A. Báo động! Báo động! Phòng tuyến bị phá tại khu vực hầm A. Báo động!...” Chỉ vài phút sau bên ngoài đã có tiếng chân bước rầm rập rất khẩn trương. Có tiếng đập cửa phòng Rod:



-Sếp ơi! Sếp!

-Ai đấy? – Rod hỏi.

-Tôi Lance đây! Mau lên, chúng ta phải đi tới hầm A ngay! Kẻ địch đang tấn công!



Rod định mở cửa để ra cùng với Lance, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, anh lại ngồi xuống rồi nói với Lance:



-Không được rồi, tôi mệt quá khó mà chiến đấu được. Anh thay tôi chỉ huy mọi người nhé!

-Ơ… sao lại thế? - Lance hơi bất ngờ - Thôi được, sếp cứ nghỉ cho khỏe đi vậy. Chúng tôi đi đây!



Bên ngoài căn phòng không chỉ có Lance mà cả Baz, Sean, Kristie và tất cả thành viên thuộc phi đội mà Rod chỉ huy.



-Sao thế nhỉ? – Baz ngạc nhiên.

-Không còn thời gian nữa đâu, đi thôi! – Lance nói rồi chạy về phía sân bay, mọi người cũng chạy theo.

-Lạ thật – Sean ngoái lại nhìn cánh cửa phòng – Lúc trở về trông sếp còn tỉnh táo lắm cơ mà.

-Anh ấy bảo chúng ta phải chú ý đến sức khỏe mà chính mình thì lại như thế đấy – Kristie lắc đầu.



Cuối cùng thì tiếng rầm rập bên ngoài cũng xa dần rồi không còn nghe thấy gì nữa. “Chắc tất cả mọi người đều đã lên đường.” Rod chậm rãi đi rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi ra khỏi phòng và đi về chỗ trung tâm điều khiển. Tới nơi anh thấy chỉ còn một người đang ngồi ở đó quan sát các màn hình hiển thị của các camera. Nghe tiếng mở cửa người đó quay lại và thấy Rod.



-Chào, Rod!

-Chào, Sam!

-Sao rảnh rỗi đến thăm tớ lúc nửa đêm vậy?

-Không có gì, chỉ muốn xem một chút thôi.

-Cậu thích công việc này không chứ tớ thì xin hàng. Lúc nào cũng cứ mấy chỗ này, người đi qua, người đi lại, chấm hết! Chẳng có gì thú vị cả.

-Nghe có vẻ tệ quá nhỉ?

-Hôm nay thì hơi khác một tí – Sam chỉ sang một khu vực màn hình – Có mấy thứ mới được lắp đặt mà các bố già ở viện nghiên cứu gọi là máy phát hiện gián điệp gì gì ấy.

-Máy phát hiện gián điệp? – Rod ngạc nhiên.

-Ừ, nghe nói nó quét sóng não gì đó, nếu gặp gián điệp là kêu ầm lên báo động ngay. Mà vận hành khó lắm, phải cắm cả đống dây kia kìa. Lúc nãy gặp báo động đột ngột quá chưa kịp cắm dây, nhưng lúc mọi người về là bắt đầu kiểm tra được rồi.

-Phức tạp nhỉ - Rod gật gù - Thế bộ phận kiểm tra được lắp ở đâu?

-Ở khu vực cửa ra vào sân bay và cửa ra vào thành phố bằng đường bộ nữa.

-Ừm… đúng chỗ đấy.



Rod còn ở lại nói chuyện với Sam một lúc nữa. Sau đó anh kiếm cớ đi ra rồi xuống sân bay chờ sẵn. Một lúc sau tất cả các phi cơ ANI lần lượt trở về. Các phi công ANI ra khỏi phi cơ của mình rồi đi khỏi khu vực sân bay, mặt ai nấy đều giận dữ hoặc thất vọng, hiển nhiên vì không thấy có địch. Rod chen vào dòng người, cố gắng đi ngược vào sân bay. Trên đường anh gặp Baz và Sean. Baz thấy Rod đùa ngay một câu:



-Chào sếp, ra đón em đấy à?

-Khá hơn rồi chứ sếp? – Sean hỏi thăm.

-Ờ, cũng khá hơn. Mà sao anh em mặt mày cau có như mất sổ gạo thế? – Rod vờ như không biết.

-Chẳng thấy nhân BCU nào ở ngoài hầm A cả - Lance đi ngang qua – Làm mình mất cả giấc ngủ!

-Chắc ông anh đang mơ về thiên thần nào đó chứ rì – Baz cười khì.

-Chú em mày – Lance lắc đầu - chỉ được cái nói đúng.

-Là ai vậy?

-Kristie của chú đó – Lance cười khẩy.

-Này, em đăng kí với Kris trước rùi nha. Mà ông anh có vợ rồi còn tăm tia lung tung, em méc chị ấy cho mà xem!

-Cỡ cậu ấy à Baz, tớ đánh trượt từ vòng gửi xe! – Kristie bĩu môi.



Cả nhóm cùng bật cười.



-Mà sếp ra đây làm gì vậy? – Sean quay sang Rod.

-À, suýt quên tôi có việc. Gặp lại mọi người sau nhé!



Rồi Rod tách nhóm đi tiếp. Trên đường đi Rod không ngừng nhìn xung quanh. Bất chợt anh đi ra nắm lấy tay một cô gái rồi lôi người đó đi ngược trở lại khu vực sân bay.



-Anh làm gì vậy? – Cô gái định giằng ra.

-Đừng nói gì và đi theo tôi! – Rod nói cương quyết.



Lúc này trong sân bay không còn ai, nhưng Rod vẫn phải tìm một chỗ kín đáo không có camera rồi mới thả tay cô gái kia ra.



-Được rồi, ở đây không có ai – Rod quay đi – Cô có thể cởi bỏ mặt nạ được rồi đấy.



Cô gái hơi giật mình, nhưng rồi cô ta nắm vào bên trái cằm của mình và kéo chiếc mặt nạ ra, để lộ mái tóc màu cam và khuôn mặt chính là Shalin.



-Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm thế này – Rod quay lại.

-Tôi đã hóa trang kĩ thế, mà anh vẫn phát hiện ra – Shalin vứt chiếc mặt nạ đi.

-Có gì đâu. Mọi người xung quanh ai cũng bực tức, mà cô thì không, rõ ràng là cô trà trộn vào.



Rod lý giải như vậy, nhưng kì thực anh nhận ra Shalin trong đám đông chính là từ đôi mắt to xanh biếc của cô. Anh để cho Shalin lấy dây buộc lại mái tóc dài màu cam của cô rồi mới hỏi:



-Cô đã ghi lại tín hiệu quân ANI lúc ở trong phi cơ của tôi đúng không?

-Đúng thế - Shalin lấy ra một thiết bị - Máy phát tín hiệu đây, trả lại anh đấy.

-Có phải cô đến đây để giết tôi? – Rod hỏi tiếp.

-Sao… sao anh biết? Ơ… Ý tôi là… không phải thế - Shalin giật mình.

-Không cần quanh co đâu – Rod khoanh tay – Thực ra lúc vượt qua Redline vào Starlite tôi đã phát hiện ra có 1 chiếc I-Gear BCU bám đuôi rồi. Tôi đã cố tăng tốc để cắt đuôi hắn mà không được, xin lỗi nhé.

-Không sao, đâu phải lỗi của anh – Shalin thở dài.

-Dù sao thì… - Rod gật gù – Cuối cùng cô bị phát hiện, và họ bắt cô phải khử tôi để lấy công chuộc tội, đúng thế chứ?

-Anh đoán được hết rồi đấy – Shalin quay mặt ra chỗ khác.



Bất thình lình Shalin bật thanh kiếm laser của mình lên rồi vung lên đâm thẳng vào tim Rod. Tuy nhiên cô dừng lại lúc thanh kiếm gần chạm vào người Rod. Rod thì vẫn đứng yên không nhúc nhích.



-Sao anh không tránh đi? – Shalin hỏi – Tôi sẽ giết anh đấy!

-Thì cô cứ giết tôi đi, nếu việc đó giúp cô thoát khỏi rắc rối – Rod điềm nhiên trả lời.

-Anh không sợ chết à? – Shalin hơi nhíu mày.

-Đã là người ai mà chẳng chết – Rod mỉm cười - Chết sớm hay muộn có gì khác nhau đâu?

-Nhưng… anh không cần phải chết vì tôi! – Shalin kêu lên.

-Sao lại không? Chúng ta là bạn cơ mà – Rod vẫn trả lời bằng một giọng rất điềm tĩnh – Đã là bạn thì phải biết vì nhau chứ.



Nhưng Shalin vẫn không động thủ, mũi kiếm chĩa vào ngực Rod cứ run run liên tục. Cô cúi đầu dường như đang suy nghĩ, và khi cô ngẩng lên thì thanh kiếm laser cũng hạ xuống. Đáp lại cử chỉ đó là một cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn thắc mắc của Rod.



-Tôi không thể – Shalin lắc đầu – Tôi không thể xuống tay với một người không có ý định chống cự.

-Nhưng nếu không giết tôi thì chính cô sẽ gặp rắc rối – Rod đáp lại.

-Tôi sẽ trở về và nói là không hoàn thành được nhiệm vụ – Shalin tắt kiếm đi – Lòng trung thành của tôi vẫn thuộc về BCU. Cây ngay không sợ chết đứng.

-Không đơn giản thế đâu. Mà thực ra tôi cũng không cao thượng như cô nghĩ đâu – Rod vạch ngực áo ra, để lộ bên trong là một cái áo giáp – Nãy giờ tôi chỉ giả vờ đóng kịch để nghĩ cách đối phó với cô thôi.

-Ơ…? Hừ, thế ra anh cũng ranh ma đấy – Shalin tròn mắt ngạc nhiên rồi ra chiều tức giận – Biết thế tôi chém bay đầu anh cho rồi.

-Cô nói ghê quá – Rod nhăn mặt – Nhưng đã thế này rồi thì, chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách nào tốt cho cả hai chứ nhỉ?

-Được – Shalin gật đầu, mép cô hơi nhếch lên – Vậy anh có cách gì không?

-Có hai cách.

-Nói cho tôi nghe đi.

-Cách thứ nhất là tôi tự nguyện đi theo cô về thành phố Bygeniou. Như vậy cô sẽ không phải giết tôi…

-Hay đấy – Shalin tỏ vẻ mừng rỡ.

-…mà việc đó đã có đội hành quyết của quân đội BCU lo – Rod nói tiếp.

-Không buồn cười đâu – Shalin cau mày – Cách này không được. Còn cách thứ hai?

-Đùa tí chứ đến lúc đó tôi phải có cách thoát thân chứ - Rod cười khì – Cách thứ hai là… cô tự nguyện đi theo tôi vào phòng giam ở đây, sau đó tôi sẽ tìm cách để cho phía BCU biết tình hình của cô, rồi bí mật sắp xếp để họ giải thoát cho cô. Khi đó cô có thể đường hoàng trở về mà không bị tra hỏi gì nữa.

-Cách này được đấy – Shalin chỉ tay vào Rod.

-Nhưng cô sẽ phải chịu thiệt – Rod chống tay lên cằm - Với lại tôi cũng muốn biết thành phố Bygeniou bên trong như thế nào.

-Đừng nói vớ vẩn nữa – Shalin giơ hai tay ra – Nào, còng tay tôi lại đi.

-Từ từ đã.



Rod ra hiệu bảo Shalin dừng lại. Anh suy nghĩ vài giây rồi nói:



-Có vẻ như mỗi người chúng ta đã chọn một cách khác nhau. Vậy thế này đi, ta sẽ quyết định xem thực hiện cách nào thông qua… một cuộc so tài!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

VNGamer 2012-2013
Valbatos Enterpriese®All Rights Recerved