You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

H@RµÑA
H@RµÑA

Member Level 1

H@RµÑA

Member Level 1
Lúc này, trong hành lang của cửa Đấu sĩ...



-Chắc mọi người đều đã vào cửa mình chọn hết rồi – Kristie ngoái nhìn ra sau.

-Chú ý bước chân nhé – Vicel nhắc nhở - Cẩn thận kẻo đạp phải bẫy nữa đấy.

-Đó chỉ là cái cửa thôi mà – Kristie nhún vai.



Vicel và Kristie là hai người đã chọn đi cửa Đấu sĩ. Họ tiếp tục đi dọc theo con đường, và không gặp cái bẫy nào cả. Kristie nhận xét:



-Hình như từ đây trở đi là hết bẫy rồi.

-Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất – Vicel đáp.

-Đó là...?

-Chúng chẳng cần đến bẫy để giải quyết chúng ta đâu.

-Có cửa ra kìa! – Kristie chỉ ra phía trước.



Đúng thế, ở cuối hành lang có một cánh cửa bằng thép, nhưng không có tay nắm hay thứ gì cả. Vicel ra hiệu bảo Kristie đứng chờ rồi tiến tới định chạm tay vào cánh cửa. Tuy nhiên anh không cần phải làm vậy, vì cùng với một viên gạch lún xuống là một tiếng “cạch” vang lên, và lối đi nhanh chóng được mở ra. Đằng sau nó là một căn phòng rộng, nhưng không có lối đi tiếp. Vicel và Kristie cùng bước vào. Lúc đi qua cửa, họ có cảm giác như vừa đi qua một tấm màn nước, và sau đó họ thấy mình đang ở lối dẫn vào một đấu trường rất lớn và hoành tráng với hệ thống đèn chiếu sáng choang cùng hàng chục ngàn khán giả đang hò reo vang dội. Hai người kinh ngạc ngoảnh lại sau lưng và rồi càng kinh hoàng hơn khi thấy lối đi đã biến mất. Trong lúc đó thì một giọng nói phát ra từ các loa phóng thanh, đủ lớn để át đi tiếng ồn của đám đông:



“Chào mừng các bạn đã đến với Đấu trường Wild Crisis, nơi mà người tham gia chỉ có hai con đường, hoặc là chiến thắng, hoặc là... chết! Người chơi sẽ phải đấu với hàng chục những con vật hoang dã khát máu, và chỉ khi đã hạ hết được chúng thì họ mới được ra! Và xin lưu ý, chúng tôi không chịu trách nhiệm nếu có bất cứ thiệt hại nào về nhân mạng đâu, bởi các bạn đã ký vào giấy cam kết rồi!”

-Chúng tôi đâu có kí vào cái gì đâu! – Kristie hét lớn, đồng thời định chạy ra giữa đấu trường.

-Khoan, tôi có biết về nơi này – Vicel kéo Kristie lại - Đấu trường Wild Crisis cùng những cuộc giác đấu này tồn tại khoảng hơn 400 năm trước, thời đại mà xã hội còn rất bất ổn. Những tay trùm thế giới ngầm giàu sụ vì muốn thoả mãn thú vui đẫm máu của chúng mà đã bí mật cho xây lên đấu trường này. Chúng lùng bắt những võ sĩ giỏi nhất toàn cầu đưa vào đây để chiến đấu với những con thú ăn thịt dữ tợn với lời hứa sẽ thả ra đồng thời còn thưởng thêm một khoản hậu hĩnh nếu họ thắng. Hàng chục đấu sĩ đã bị đưa vào đây, tuy nhiên số người vượt qua được đếm trên đầu ngón tay. Vì tính dã man và ghê rợn của những cuộc đấu này mà chỉ một thời gian ngắn sau đó chính phủ và lực lượng cảnh sát cùng quân đội đã phải phối hợp để dẹp bỏ nó, đồng thời phá sập luôn đấu trường này.

-Đến thế sao? – Kristie rùng mình - Vậy thì chúng thường hay sử dụng những con thú nào?

-Đủ loại quái vật, tất cả đều rất quái dị...



Vừa nói đến đó thì cánh cửa song sắt ở phía đối diện nơi Vicel và Kristie đang đứng mở ra. Từ trong bóng tối om năm con mãnh thú xuất hiện. Ba con thuộc giống mèo nhưng to gấp cả trăm lần; một con có bờm và hai chiếc sừng lớn trên đầu, con thứ hai chỉ có một mắt trên cái đầu và đuôi thì đầy những ngạnh sắc nhọn, và con thứ ba có hai đôi cánh lớn. Hai con thú còn lại một con giống như trăn nhưng lại có nhiều chân như rết và con kia thì thân dưới có bốn chân móng guốc nhưng phần trên lại là của loài khỉ đột. Tất cả đều nhe bộ nanh ra hăm doạ hai người.



-...và đặc biệt khát máu.



Năm con vật tiếp theo bước ra. Đi đầu là một con giống như con cua nhưng to hơn gấp trăm lần, với một đôi càng khổng lồ sắc nhọn, hai con mắt trên hai ống dài và cái miệng tròn đầy răng sắc lẻm. Tiếp theo là một con giác long với 6 chân và ba chiếc sừng thép to dài, một con bọ ngựa khổng lồ màu đỏ với hai móng vuốt sáng loáng to như lưỡi dao máy chém, một con sói to gấp 2 lần sói thường với lớp lông phản chiếu ánh kim loại và cuối cùng là một con thú có thân hình to như gấu nhưng lại có mỏ chim và lông vũ.



-Trừ con sói ra, những con còn lại đều... eo ơi – Kristie nhìn chằm chằm vào đám thú dữ.

“Nếu tôi là hai người thì tôi sẽ không đứng yên đó đâu” - Tiếng nói tiếp tục qua loa – “Một nơi tuyệt vời để dồn con mồi đó!”



Kristie và Vicel như tỉnh người ra, vội nhảy khỏi lối đi và tách ra hai bên, trước khi con giác long lao tới với một vận tốc khủng khiếp và đâm nát bức tường. Kristie lộn một vòng rồi dừng lại trong tư thế khuỵu một chân xuống. Cô vừa kịp ngẩng lên thì thấy con mãnh thú có cánh đã lao đến, nó cũng nhanh không kém con tê giác. Kristie không dám đối đầu với bộ vuốt sắc nhọn của con thú vội nhào sang một bên. Chạm đất rồi cô bỗng thấy có gì đó đổ bóng lên mình, theo phản xạ liền lăn mấy vòng tránh kịp trước khi hai lưỡi dao ghê gớm của con bọ ngựa cắm phập xuống ngay chỗ cô vừa nằm. Hết đà lăn rồi, Kristie lại phải bật người lên tránh cú đâm bổ chết chóc của con trăn nhiều chân. Vừa tiếp đất Kristie vội nhảy vọt lên khoảng trống trước mặt tách khỏi đám thú trước khi một cặp càng chắc khoẻ kịp ngoạm lấy người cô.



Tạm thoát khỏi đợt tấn công, Kristie tranh thủ thời gian rút vũ khí, và ngay sau đó cô đã cầm trong tay hai lưỡi laser đỏ rực. Con trăn hung hăng lao vào Kristie trước. Kristie bình tĩnh giữ thế, hai tay dang ra, đầu hai thanh kiếm laser chạm đất, chân sẵn sàng nhảy lên. Với cái miệng há hốc ra, con trăn bổ tới. Kristie hít một hơi rồi nhảy lên tránh cú bổ, đồng thời cả thân mình cô xoay như một cơn lốc. Khi cú nhảy đã hết đà, Kristie bèn lựa thế rồi lộn người tiếp đất, đứng đối mặt với đám quái thú kia, còn con trăn sau lưng cô đã bị đứt thành gần chục khúc.



-Chiêu kiếm đẹp lắm – Vicel khen. Lúc này anh ta cũng đang quần nhau với đám quái thú.

-Em tưởng chúng lì đòn hơn đấy? – Kristie ngoảnh lại nhìn con trăn, tỏ ra hơi ngạc nhiên.

-Không hẳn. Thứ mà đám khán giả kia muốn nhìn thấy chỉ là cảnh tàn sát thôi.



Nói rồi Vicel nhảy phóc lên tránh một cái đuôi đầy ngạnh sắc. Một cây trường côn xuất hiện trong tay anh ta, hình như cũng cùng loại với vũ khí của Sean. Vicel rất điệu nghệ lựa bước vừa đẹp tránh cú vồ của con gấu mỏ chim cùng lúc xoay cây côn lại phang thẳng một cú đích đáng vào giữa con thú có bờm và sừng khiến nó gẫy gần hết răng bắn máu bật ra. Tuy nhiên Kristie không có thời giờ tán thưởng Vicel, vì mấy con thú hồi nãy đã ổn định lại và tiếp tục tấn công cô. Cô nói một câu chót với Vicel trước khi chiến đấu tiếp:



-Sự thật đó cũng không làm trận đấu này dễ hơn nhiều đâu.





Chuyển sang cửa Người khổng lồ, lúc này Reever và Lance đã đi hết hành lang, và giờ thì đang mò mẫm trong một căn phòng hình vuông rất rộng. Trần phòng rất cao, có lẽ là do chiều cao của 4 bức tượng khổng lồ ở 4 phía căn phòng. Những bức tượng này được tạc giống như những chiến binh thời cổ đại, có điều một bức tượng có đầu chó, một bức tượng có đầu của một con chim ưng, một bức tượng đầu khỉ và một bức tượng có đầu người bình thường.



-Mấy vị thần nào đây nhỉ? – Reever nhìn mấy bức tượng.

-Ai mà biết.

-Tôi có linh cảm mấy cái tượng đó sẽ sống dậy và ra “mần thịt” chúng ta bây giờ đấy...



Reever vừa nói hết câu thì mắt của 4 bức tượng đột nhiên sáng quắc lên, một thứ ánh sáng đỏ rực.



-Cầu được ước thấy, ha.



Lance ôm bụng cười, nhưng anh cũng không cười được lâu. Bốn bức tượng bắt đầu chuyển động, mỗi bước chân của chúng làm rung chuyển cả nền nhà, tuy nhiên chúng di chuyển khá linh hoạt chứ không chậm chạp vụng về như Reever và Lance tưởng. Bọn chúng nâng vũ khí lên chuẩn bị tấn công. Lance, Reever chỉ kịp rút vũ khí ra trước khi phải vội nhảy tránh một cú bổ rìu gây ra một chấn động ghê gớm kèm một vết nứt trên sàn. Bốn bức tượng một bức cầm rìu, một bức cầm lao, một bức sử dụng kiếm ngắn lưỡi hơi cong, và một bức dùng tay không.



Lance vừa nhìn thấy lưỡi kiếm sau lưng là vội ngã về phía trước vừa lúc thanh kiếm khổng lồ của bức tượng đầu người lướt qua phía trên anh. Ngay tiếp đó anh đã phải nhỏm dậy để rồi tiếp tục nhảy tránh mũi lao của bức tượng đầu chó. Ở bên kia Reever cũng vất vả không kém. Bức tượng đầu khỉ suýt nữa bắt được anh, còn bức tượng kia cứ mỗi lần bổ rìu xuống là lại khiến anh bắn ra xa mấy mét. Reever tìm cách lại gần Lance rồi nói:



-Làm sao hạ được mấy khối đá này bây giờ?

-Anh bạn gặp rắc rối à – Lance ngoảnh lại, tỏ ra ngạc nhiên - Thế mà tôi nghĩ anh bạn đang đùa đấy.

-Ông anh tự tin nhỉ? Liệu có đánh được bọn này không mà nói ghê thế?

-Ok. Định đùa với chúng tí nữa, nhưng anh bạn đã yêu cầu thì...



Lance sửa thế đứng rồi xông tới hai bức tượng. Bức tượng đầu chó vung lao đâm xuống, Lance bình tĩnh nhảy sang bên né lưỡi lao, sau đó nhún mình bật ngược lên cán lao lúc bức tượng đang nâng nó lên. Anh cắm lưỡi kiếm laser vào cán để khỏi bị lệch ra rồi lợi dụng độ dốc trượt xuống đến tay bức tượng. Bức tượng vội sử dụng tay còn lại để đánh vào Lance, nhưng anh đang có đà từ cú trượt nên chạy với vận tốc rất nhanh, cử động của bức tượng không thể bắt kịp. Lance lên đến tận vai bức tượng, vung kiếm laser lên rồi chém ngập vào gáy nó. Lửa điện toé ra từ vết chém cùng với lưỡi kiếm của Lance rút ra. Lance nhìn ra mặt bức tượng, thấy đèn đỏ của nó vẫn còn nhưng người thì đã cứng đờ bèn cười:



-Baz nói đúng. Loại robot nào cũng hiệu nghiệm.

-Robot? Sao ông anh biết nó là robot? – Reever ở dưới hỏi vọng lên.

-Không rõ ràng sao? Làm gì có chuyện tượng đá biết cử động, mà lại linh hoạt thế. Mấy thứ này chỉ có thể là robot thôi... Ái chà!



Lance chưa kịp nói hết câu đã phải hụp người xuống vừa lúc một luồng gió mạnh sạt qua ngay trên lưng anh. Thì ra bức tượng đầu người thấy đồng bọn đã bị “xử đẹp” thì không cần giữ miếng nữa, phạt luôn đường kiếm đó để tấn công Lance. Cái đầu chó lìa khỏi cổ bức tượng, để lộ bên trong là những khớp máy móc vẫn còn đang xẹt xẹt điện năng. Lance né kịp cú đánh lén, và bây giờ thì khôn ngoan lợi dụng đối trọng khiến bức tượng cụt đầu đổ ngược vào bức tượng đầu người. Bức tượng kịp bước sang một bên nên không lãnh đủ, nhưng cũng bị xô ngã ngửa ra. Lance không bỏ lỡ thời cơ nhanh chóng thừa lúc bức tượng còn đang tìm cách ngồi dậy, nhảy lên mình nó và đâm một nhát lút đến tận chuôi vào chính giữa ngực nó.



Lance đã từng được Baz giảng sơ qua về cấu tạo chung của các người máy nên biết rõ nhược điểm của chúng là sau cổ, nơi các tín hiệu truyền từ trung tâm điều khiển là cái đầu phải đi qua, và chính giữa ngực nơi có hệ thống dự trữ và ổn định năng lượng. Bức tượng rùng mình một cái rồi rung lên từng đợt. Lance biết chuyện gì sắp xảy ra nên vội nhảy xuống rồi nấp dưới bức tượng đầu chó đã đổ trước khi toàn bộ phần ngực của bức tượng kia nổ tung thành hàng ngàn mảnh vụn; sau đó anh đứng lên rồi đường hoàng đi khỏi xác hai bức tượng. Reever còn đang bận tránh đòn của hai bức tượng kia mà cũng phải buột miệng khen:



-Ông anh giải quyết nhanh thật đấy.



Reever không nghĩ Lance sẽ đến giúp mình nên vẫn giữ nhịp độ chiến đấu. Mà quả thực đúng như vậy, Lance chỉ đứng dựa vào tường một cách thoải mái rồi quay sang quan sát. Reever vừa nhảy tránh vừa suy ngẫm lại cách đánh của Lance. Bức tượng đầu khỉ chụp tay xuống, Reever vội lộn sang một bên tránh được, và sau đó nhảy lên đứng trên bàn tay vừa chụp xuống. Bức tượng bèn lấy tay còn lại đập lên, Reever khôn ngoan nhảy trở xuống khiến nó đập nhầm vào tay kia lún cả xuống nền, sau đó lại nhảy lên đứng trên bàn tay vừa đập xuống. Bức tượng thấy thế liền nhấc tay lên. Reever hơi loạng choạng, anh phải vội nằm xuống bám chặt vào cổ tay nó mới không bị rơi xuống.



Bức tượng vung cổ tay đang có Reever bám vào lên ngang ngực và vung tay kia đến để đập anh. Chỉ đợi có thế Reever bật khỏi cổ tay bức tượng và bật kiếm laser cắm thẳng vào ngực nó. Một cú đâm ngập đến tận chuôi, nhưng bức tượng vẫn chuyển động, chứng tỏ cú đâm đã trượt nhược điểm của nó. Tuy nhiên Reever chưa kịp thất vọng thì bỗng cảm thấy một luồng gió mạnh từ phía sau. Ngoảnh lại thì chỉ kịp thấy một lưỡi rìu khổng lồ đang bổ tới.



PHỤP!



Reever mở mắt ra. Lưỡi rìu khổng lồ đã cắm vào ngực bức tượng đầu khỉ chỉ cách anh có vài phân. Thì ra bức tượng đầu chim ưng tưởng bức tượng kia đã bị đánh trúng điểm yếu nên cũng như bức tượng đầu người quyết định dứt điểm luôn đối thủ cùng đồng bọn. Không ngờ bức tượng đầu khỉ vẫn còn hoạt động, và một cử động bất ngờ của nó đã cứu Reever thoát chết.



Ánh sáng lóe ra từ vết chém trên ngực bức tượng đầu khỉ. Reever hoảng hồn tắt kiếm laser đồng thời vịn vào sống lưỡi rìu bật ngược ra, vừa kịp tách khỏi vụ nổ từ bức tượng, song sức ép vẫn đẩy anh chàng bay lên đến tận trên đầu bức tượng chim ưng, và có lẽ cũng văng qua luôn nếu anh không kịp bấu xuống. Bức tượng hình như không biết Reever đã văng lên đầu nó, nhìn quanh quất tìm địch thủ. Trong khi đó Reever ngoái nhìn Lance và thấy anh đang vạch một đường từ đỉnh đầu mình dọc theo cột sống, lập tức hiểu ý bèn cắm phập lưỡi kiếm laser vào đỉnh đầu bức tượng rồi thả mình dọc theo lưng nó, kéo theo cả lưỡi kiếm.



Trọng lực khiến cho lưỡi kiếm đi ngọt như nước suốt theo chiều dài cột sống bức tượng, đồng thời sức rơi của Reever cũng nhờ đó mà giảm bớt. Anh còn cố kéo đường kiếm lệch sang trái để có thể đi dọc theo chân bức tượng, nhờ đó mà tiếp đất an toàn. Anh bước sang bên trong lúc bức tượng đổ ầm xuống khiến sàn nhà rung chuyển, chấn động mạnh nhất từ trước đến giờ. Lance từ nãy giờ đứng nhìn, giờ mới bước ra:



-Anh bạn cũng không tồi.

-Đương nhiên rồi – Reever đắc chí.



Ánh sáng đỏ từ cặp mắt của bức tượng cuối cùng vừa tắt đi thì một lối đi cũng mở ra. Lance vươn vai:



-Thôi thế cũng đủ khởi động làm nóng người cho trận chiến tiếp theo rồi, nhỉ?



Rồi Lance đi vào lối ra, Reever đi theo và cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Qua một đoạn cầu thang ngắn họ lên đến phòng thứ hai. Căn phòng tối om, nhưng trên sàn đầy những thứ gì đó phát ra những tiếng leng keng khi hai người bước vào. Bất thình lình hàng loạt khối thuỷ tinh sáng lên làm bừng sáng căn phòng, soi rõ thứ trên sàn mà khiến hai người phải loá mắt: Vàng! Hàng trăm ngàn đồng tiền vàng được chất đầy trên sàn một phòng cũng rộng không kém phòng vừa rồi, với những cây cột chống được bố trí khá thưa khắp căn phòng. Reever chạy tới trước Lance nhặt một đồng tiền vàng lên xem rồi quay sang nói một cách hớn hở:



-Vàng thật! Phen này thì giàu rồi!



Lance không để ý đến chuyện đó, mà lúc này đang nhìn tứ phía tìm lối đi tiếp, hay đúng hơn là tìm đối thủ trong căn phòng đầy vàng này. Ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở Reever, cùng lúc lưỡi kiếm laser được rút ra và đâm thẳng tới cổ Reever. Reever không đề phòng, hoàn toàn bất ngờ trước cú đâm đó. Tuy nhiên lưỡi kiếm chỉ sượt qua trên vai Reever, sau đó Lance rút kiếm về và giơ ra trước mặt anh. Trên đầu lưỡi laser là một bức tượng (robot) bé chỉ bằng nửa nắm tay có trang bị một ngọn giáo cũng bé tí, và đang xẹt điện tứ tung do đã bị chạm mạch. Lance nhắc nhở:



-Chớ quên, ta ở đây để chiến đấu, không phải để hôi của... ui da!



Lance vẩy mạnh cánh tay. Một bức tượng máy tí hon khác không hiểu từ đâu ra văng khỏi tay anh, để lại một vết cắt chỗ nó vừa đứng. Vết cắt tuy nông nhưng cũng đang rỉ máu ra từ cánh tay phải của Lance. Ngay sau đó hai người nhận ra hàng chục, hay đến hàng trăm bức tượng máy khác cũng bé tí đang dồn lại chỗ họ. Bọn chúng nhảy như châu chấu vào hai người. Lance và Reever dùng sức quất chúng ra, nhưng chúng cứ bâu vào liên tục, cứ mỗi lần hai người chậm một chút là y như rằng nhận một vết thương nhỏ khác. Thấy nguy, Lance dồn sức vùng mạnh cho bọn tượng văng hết ra rồi hét lớn:



-Chạy!



Reever cũng lập tức vùng ra rồi chạy cùng Lance. Dọc theo hướng hai người đang chạy, bọn tượng máy cứ tràn ra liên tục từ hai bên. Reever la lên:



-Bọn này đông đến bao nhiêu đứa vậy!?

-Ai mà biết – Lance cũng hét lên đáp lại - chỉ biết là không thể giáp lá cà với chúng được!



Thế là Lance và Reever cứ thế chạy thục mạng quanh căn phòng, đám tượng hàng trăm đứa đuổi theo, tuy không phát ra tiếng rầm rập mà chỉ kêu rào rạo, nhưng khí thế vẫn tưng bừng.



Trong lúc đó ở cửa Đấu sĩ, Kristie đã khôn ngoan lợi dụng hai móng vuốt to quá cỡ của con bọ ngựa để hạ sát con thú có cánh, còn cô đích thân lia đứt đầu con bọ khi nó còn chưa kịp rút móng lên. Con cua thì chết vì ngoạm nguyên lưỡi kiếm laser của Kristie khi hai càng đã bị cô cắt mất. Chỉ còn con sói là khó xơi nhất vì nó có một bộ lông pha kim loại rất dày, kiếm laser của Kristie không thể chém đứt được. Con sói dường như biết điều đó nên tấn công rất hăng khiến Kristie phải chống đỡ vất vả, không có thời gian nghỉ lấy hơi. Đúng vào lúc cô sắp lộ sơ hở thì bỗng có tiếng rầm rập cùng tiếng hét của Vicel:



-Tránh ra mau Kristie!!!



Kristie và cả con sói cùng ngoảnh sang. Đó là Vicel đang cưỡi trên mình con giác long phóng đến nhanh như một chiếc ôtô 8 xilanh. Kristie vội nhảy lui ra sau tránh trước. Con sói cũng muốn tránh, nhưng nó quá to lớn so với một con sói thường nên dù có di chuyển cũng không tránh khỏi cú húc của con giác long. Nó bị con giác long ép mạnh vào tường, không chảy máu nhưng xương cốt bên trong đã gãy vụn, mềm nhũn ra đổ xuống. Con giác long ngửi ngửi mục tiêu của mình rồi lùi lại, còn Vicel tụt từ lưng nó xuống. Kristie vừa vui mừng vừa ngạc nhiên chạy lại:



-Sao anh điều khiển được con vật này thế?

-Tôi cũng chẳng biết. Trong lúc tôi đánh nhau với những con thú khác thì nó bỗng đứng nhìn rồi quay đi. Có lẽ bản chất loài này không hung dữ.

-Lạ nhỉ – Kristie nhún vai cười – Nhưng cũng phải cảm ơn mày đấy.



Rồi Kristie chạy lại vỗ về con giác long. Tiếng nói trong loa lại phát ra:



“Khó tin thật đấy, bọn họ đã tiêu diệt được gần hết đối thủ của họ rồi. Quả là những đấu sĩ thực thụ. Xin các khán giả hãy cho họ một tràng pháo tay cổ vũ nào!” - Tiếng vỗ tay rào rào rộ lên.

-Chúng tôi đã thắng – Vicel nói lớn - Giờ các người cho chúng tôi đi được chưa?

“Ấy ấy, làm gì mà vội thế. Trận đấu đã kết thúc đâu?”

-Thế là thế nào? Chúng tôi đã hạ hết những con quái vật của các người rồi còn gì?

“Gần hết thôi. Vẫn còn một con mà.”



Vicel nhận ra, con giác long cũng là một quái thú, và có nghĩa là phải giết nó thì họ mới được đi tiếp. Kristie cũng hiểu điều đó, cô cãi lại:



-Nhưng nó đâu còn là đối thủ của chúng tôi!

“Nó là đối thủ của hai người, bất kể nó có đấu với hai người hay không.”

-Ông không thể cực đoan thế được!

“Xin lỗi, luật là luật. Không giết nó thì xin mời hai người cứ ở lại đó mà chơi với nó.”

-Nhưng mà...

-Thôi đi Kristie – Vicel tiến tới – Tôi sẽ giết nó.

-Khoan, từ từ... – Kristie tỏ ra bối rối.

-Suy nghĩ một chút đi. Nếu ta vì nó thì cả hai ta sẽ bị kẹt lại đây không biết đến bao giờ. Hơn nữa con giác long này chưa chắc là thật. Cô thử nghĩ xem, nó cũng như tất cả những gì quanh ta hiện ra từ một căn phòng trống hoác mà.



Kristie cắn môi suy nghĩ, sau cùng như hiểu ra, bèn đứng sang một bên và đưa một thanh kiếm laser cho Vicel. Dường như nó hiểu điều Vicel sắp làm với nó, nó đưa ánh mắt như van xin nhìn Vicel. Quả thực lúc đó Vicel cũng lưỡng lự lắm, chẳng lẽ lại báo ân bằng oán, nhưng cũng không thể ở đây mãi được. Cuối cùng Vicel lắc đầu chậm rãi di mũi kiếm tới tim con vật rồi đâm xuống. Ngay lập tức con vật sụm 6 cái chân của nó xuống và nằm lăn ra. Khán giả liền hò reo vang dội cùng với những câu tán thưởng từ loa phát ra, nhưng Vicel không nghe thấy gì bởi tai anh như ù đi. Anh chậm rãi bước tới lối đi trước mặt lúc này đã mở ra, Kristie theo sát gót. Lại có cảm giác đi qua một tấm màn nước, và sau đó hai người lại hiện ra ở một hành lang tù mù, nhìn vào căn phòng vừa rồi thì chỉ thấy một căn phòng bằng đá trống không. Mặc dù Vicel biết rõ đó chỉ là ảo ảnh hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng anh vẫn khó mà xua đi cảm giác tội lỗi trong mình. Một bàn tay chợt đặt lên vai anh, ngoảnh lại thì thấy đó là Kristie:



-Đừng lo anh Vicel, anh chỉ làm những gì cần làm thôi mà.

-Biết là thế – Vicel thở dài – Nhưng mà tôi vẫn thấy hơi khó chịu. Con vật đó đã giúp sức cho tôi.

-Dù sao nó cũng chỉ là ảo ảnh.

-Ừm, thôi tôi không nghĩ ngợi nữa - Vicel tặc lưỡi.

-Thật ra em cũng chưa tin tất cả những điều vừa xảy ra là không có thực. Nó… thật quá – Kristie cúi đầu ngẫm nghĩ.

-Tôi cũng thấy thế - Vicel đồng tình – Tôi biết thời xa xưa công nghệ phát triển hơn hiện tại nhiều, nhưng đến thế này thì thật đáng ngạc nhiên.

-Em đang nghĩ… nếu giả sử chúng ta không thắng trận đấu vừa rồi thì liệu có bị làm sao không?

-Biết thế nào được, và tôi cũng không có ý định thử - Vicel cười.



Thanh kiếm trong tay Vicel tắt đi và trở về với Kristie. Căn phòng tiếp theo đã ở trước mặt hai “đấu sĩ”. Phòng này có diện tích xấp xỉ bằng đấu trường vừa rồi, nhưng có rất nhiều cột chống được bố trí theo những hàng ngang dọc khắp nơi. Hai người thận trọng bước vào, và cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Khối đá vừa chạm lớp tường thì lập tức những khối pha lê phát sáng xung quanh căn phòng bỗng yếu hẳn đi, chỉ còn sáng cỡ đèn cầy. Vicel và Kristie cùng kinh ngạc, nhưng không vì thế mà họ không nghe được những tiếng bước chân vang lên đây đó trong căn phòng.



-Cẩn thận – Vicel khẽ nhắc Kristie - Đối thủ của ta xuất hiện rồi đấy.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

VNGamer 2012-2013
Valbatos Enterpriese®All Rights Recerved